Hoàng đế như bị ma quỷ ám ảnh, quan viên cùng bách tính kinh thành, ký một lá thư thỉnh cầu. Mong muốn hoàng đế hạ lệnh tru diệt yêu nghiệt, mới có thể giải nguy cho Đại Tĩnh.
Ngay cả đại thần triều đình, mặc dù là không tin, cũng không thể không tin mấy phần, dù sao Trấn Bắc Vương cũng sắp đánh đến kinh thành, bọn họ ngoại trừ lấy chém giết yêu nghiệt để thu được một ít cảm giác an toàn, cầu nguyện ông trời mở mắt, cũng không làm gì khác được nữa.
Diệp Đế mỗi ngày cả người nôn nóng mệt mỏi, đến tận đêm khuya mới trở về Kỳ Lân Các trốn, lấy một khắc thanh nhàn. Người câm sẽ không ồn ào, là người lắng nghe tốt nhất.
Thẩm Ngọc làm như không nghe thấy lời đồn đại bên ngoài, ngoại trừ cung nữ thái giám hầu hạ ở Kỳ Lân Các có lúc sẽ đối với y trừng mắt lạnh, nói một ít lời nói cay nghiệt ra, lời đồn đãi bên ngoài không tạo ra ảnh hưởng gì lớn đến y.
“Hoàng thượng…..thần thϊế͙p͙ cầu xin người liếc mắt nhìn ɖu͙ƈ Nhi đi mà, hắn đã hai ngày không chợp mắt, vừa rồi lại ho khan ra máu! Ngài nữa không giúp hắn, ɖu͙ƈ Nhi liền….. liền không sống nổi!”
Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, là thanh âm của Khương hoàng hậu, nàng quỳ gối ở ngoài Kỳ Lân Các khóc đến khàn cả tiếng.
“Trẫm đi một lát sẽ trở lại.”
Tiêu Hề Diệp đứng dậy ném lá cờ xuống sa bàn, Thẩm Ngọc do dự trong chốc lát, cùng hắn đi ra ngoài.
Khương hoàng hậu trong tay ôm một hài tử tầm khoảng bốn đến năm tuổi, quấn đến chặt chẽ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ đậm, Khương hoàng hậu khóc đến xưng cả mắt, quỳ trêи mặt đất không ngừng khẩn cầu.
Ngoại trừ mấy cung nữ đi cùng, còn có Thẩm Tiệp dư đỡ Khương hoàng hậu.
“ɖu͙ƈ Nhi bị bệnh lâu như vậy, trẫm cũng rất lo lắng, thế nhưng trẫm cũng không phải đại phu, những thái y đó đều nói là phong hàn, ngươi cầu trẫm có ích lợi gì?”.
Khương hoàng hậu trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc một cái, khóc lóc kể lể nói: “Các Thái y đều nói hết phong hàn sẽ tốt, nhưng ɖu͙ƈ Nhi càng ngày càng nghiêm trọng, một người phong hàn kéo dài hơn một tháng, người nhìn hắn vừa nãy còn ho ra máu!”.
Thẩm Ngọc phải thật cẩn thận mới nhìn thấy được, khóe miệng cùng y phục Tam hoàng tử còn lưu lại vết máu.
“Giám chính Khâm Thiên Giám nói, hắn là bị yêu tinh khắc! Bằng không bệnh phong hàn bình thường sao mãi không khỏi chứ? !”.
“Nói bậy nói bạ!” Diệp Đế cả giận nói, “Cái gì mà yêu tinh quấy phá, người nào sinh bệnh cũng đều cho là vậy sao! ?”
Khương hoàng hậu hung dữ chỉ thẳng vào Thẩm Ngọc lớn tiếng nói: “Thần thϊế͙p͙ không có nói bậy! Chính là yêu tinh này! Từ lúc y tiến cung, ɖu͙ƈ Nhi liền bệnh mãi không khỏi, người vì sao không nghe lời khuyên của trung thần, nghiêng về phía y, bị y nói lời sàm ngôn đầu độc rồi sao? Cần phải chờ y đem dòng dõi của người đều khắc chết mới chịu tỉnh ngộ sao?”
Tiêu Hề Diệp thiếu kiên nhẫn nói: “Vậy vì sao những hoàng tử khác đều yên bình, chỉ có mỗi ɖu͙ƈ Nhi sinh bệnh?”.
“Giám chính nói tên ɖu͙ƈ Nhi phạm vào yêu tinh! Cái hoạ này trước phải khắc chết con ta…..” Khương hoàng hậu búi tóc lộn xộn, dán mặt vào Tam hoàng tử rơi lệ không ngừng.
Tiêu Hề Diệp ngẩn người, đọc thầm “Ngọc Nhi, ɖu͙ƈ Nhi ” trong ánh mắt có một tia biến hóa, thấy Khương hoàng hậu làm mẹ khóc thê thảm như thế, cuối cùng không đành lòng nói.
“Nói không chừng chỉ là trùng hợp….. hắn muốn hạ bớt nhiệt, ngươi đừng quấn ɖu͙ƈ Nhi nhiều y phục như vậy.”
Tiêu Hề Diệp nói có chút lo lắng, đi tới sờ mặt Tam hoàng tử, đột nhiên nhanh chóng thu tay về.
Tam hoàng tử đã không còn hơi thở.