Kỷ Văn không nói gì.
“Lâm Tiên sinh.”
Lúc này, Từ Thiên từ ngoài cửa bước ra.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao đâu, Lâm tiên sinh, tôi nên chào tạm biệt rồi.” Từ Thiên hơi cúi người nói.
“Lần này anh vắt vả rồi, sức khỏe của bố anh vẫn ổn chứ?”
“Nhờ phúc của Lâm tiên sinh, bồ tôi rất tốt, bố tôi cũng rất nhớ Lâm tiên sinh. Nếu Lâm tiên sinh có thời gian thì có thể đến Nam Thành thăm.” Từ Thiên cười nói.
“Được.”
Lâm Dương gật đầu.
Lúc này, một tên thuộc hạ của Từ Thiên chạy tới, ở bên cạnh ông ta nói nhỏ vài câu.
Sắc mặt Từ Thiên ngay lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Có thật không?”
“Chú Thiên! Không thể nào sai được.”
“Người đã được đưa đến bệnh viện chưa?”
“Chưa, chúng tôi đã sắp xếp xe đưa đến bệnh viện nhân dân Nam Thành. Nếu ở đây… e rằng đối phương sẽ thêm dao.”
“Đồ khốn nạn!” Từ Thiên nghiến răng đắm vào lan can bên cạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Dương hỏi.
“Xương Bá và hai thế lực xám sắc khác ở Giang Thành đã tắn công người của tôi! Lâm tiên sinh, tôi không thể ở đây lâu được. Bọn họ không thể dung thứ cho việc tôi tuỳ tiện vào Giang Thành. Nếu tôi còn ở lại đây nữa, e rằng Từ Thiên tôi sẽ vĩnh viễn ở lại đây. “Từ Thiên khàn giọng nói.
Xương Bá có quan hệ với Nam Phái, trong chuyện này chắc chắn cũng có Nam phái gây trở ngại, nhưng hành vi vượt biên giới của Từ Thiên cũng đã khiến những ông lớn ở Giang Thành này không thể nào nhẫn nhịn được.
E rằng họ đã bắt đầu vây đánh Từ Thiên…
Lâm Dương nghe thấy, nhắm mắt lại.
“Anh quay về đi.”
“Lâm tiên sinh, anh bảo trọng, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Anh có thể sử dụng bao nhiêu người?” Lâm Dương đột nhiên hỏi.
Từ Thiên sửng sốt một chút: “Lâm tiên sinh, anh muốn làm cái gì?”
“Anh chung quy cũng ở Nam Thành. Tôi muốn để anh tới Giang Thành.”
Từ Thiên thở gấp, quay lại cười khổ nói: “Lâm tiên sinh, anh không hiểu việc làm ăn của chúng tôi, không biết công việc làm ăn của chúng tôi sâu rộng như thế nào. Tôi đã mất hàng chục năm để đứng vững ở Nam Thành, muốn Tiến vào Giang Thành sao? Đó quả thực là chuyện tưởng tượng. Ba thế lực lớn ở Giang Thành, Xương Bá, Khổ Long và Công Hoan Vân, có cái nào không phải là thế lực tồn tại hùng mạnh. Mối quan hệ của bọn họ rất rối rắm phức tạp, thâm sâu cố đế. Tôi hoàn toàn không thể can thiệp vào được. Lâm Tiên Sinh, Nam Thành rốt cuộc cũng nhỏ hơn Giang Thành. Bố cục cũng tương đối nhỏ hơn Giang Thành, nếu như tôi đem người tiến vào, tuy rằng có thể quấy nhiễu Giang Thành một trận long trời lở đất, nhưng làm không tốt, tôi cũng sẽ bị thịt nát xương tan! “
Từ Thiên rốt cuộc cũng là người lọc lõi của băng nhóm này, nhìn thấy nhiều, biết cũng nhiều.
Nhưng Lâm Dương chỉ hỏi một câu: “Vậy anh có muốn chiếm lấy Giang Thành không?”
Trái tim của Từ Thiên gần như nhảy lên cổ họng.
Thật lâu sau, ông ta mới thốt ra một từ.
“Muốn!”
“Cho người nhìn chằm chằm vào ba người này. Trong vòng ba ngày, tôi muốn vùng xám của Giang Thành đổi chủ.”
“Lâm tiên sinh, cái này…”
“Đợi điện thoại của tôi.”
Lâm Dương xoay người rời đi.
Từ Thiên mở miệng, không biết nên nói cái gì, trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ.
“Lâm Tiên Sinh … anh quá ngây thơ rồi! Giang Thành, còn lâu mới đơn giản như anh nghĩ!” Từ Thiên thở dài, lắc đầu rời đi.
Lâm Dương và Kỷ Văn quay trở lại phòng khám của Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đã an toàn trở về.
Tiểu Đông đã tiến hành băng bó và điều trị vết thương cho cô ấy.
Lần này, may mà Kỷ Văn đã có sự chuẩn bị đầy đủ, nếu không đám người của Lâm Dương đã không thể dễ dàng ra ngoài như vậy.
Sắc mặt của Lạc Thiên không tự nhiên lắm, thấp thỏm không yên.
“Lần này đã đắc tội đến Nam Phái, bọn họ nhất định sẽ trả thù chúng ta. Ngay cả ông nội cũng kiêng nễ Nam Phái như vậy, Lâm Dương, tiếp theo đây chúng ta nên làm sao đây? Chúng ta nên có biện pháp gì không?”
“Biện pháp? Không cần đâu, đây là Giang Thành. Người của ỉ Nam Phái vân không đên nôi dám vô pháp vô thiên. Chăng lẽ giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ sẽ giết người sao? Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Dương cười nhạt nói.
“Ý của anh là…”
“Mỏ cửa phòng khám. Nhà họ Lạc đó cô cũng đừng quay về nữa. Chỉ cần ở phòng khám thôi. Tôi sẽ chuyển ra ngoài, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi.” Lâm Dương nói.
Lạc Thiên gật đầu, lại cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực ra, anh cũng không cần phải dọn ra ngoài.”
“Cái gì?” Lâm Dương có chút nghe không rõ.
“Không có gì, không có gì …” Lạc Thiên vội vàng xua tay, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Lâm Dương có chút không giải thích được: “Lạc Thiên, cô có chút kỳ quái.”
“Có… có sao? Hahaha, anh nghĩ nhiều rồi, cái đó … tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ ngơi đây.”
Lạc Thiên cười ngượng ngùng hai tiếng haha rồi trực tiếp chạy vào phòng.
Tiểu Đông đang dọn dẹp cũng bối rồi.
“Chị Thiên làm sao vậy?”
“Tôi cũng không biết.”
Lâm Dương sờ sờ mũi, lắc đầu cười khổ chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Kỷ Văn đột nhiên nói: “Lâm Tiên Sinh, không biết bây giờ anh có rảnh không?”
“Sao vậy?” Lâm Dương với vẻ kỳ quái nhìn cậu ta.
Nhưng sau khi Kỷ Văn chần chừ một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Tôi muốn…. Tôi muốn nhờ Lâm tiên sinh cứu một người…”
“A[2”
“Đường Giai Hào!”