Cô lập tức tự tát mình một cái, đánh bay âm hồn theo sau, còn quay sang tát cho Vu Văn một cái, mạnh mẽ đầy dứt khoát.
Ông Vu trông mà chỉ biết trợn mắt há hốc.
Vu Văn cũng bị đánh đến há hốc trợn mắt.
Cậu thét “ui da” lên, rồi lại lấy tay che mặt, tủi thân kêu hai tiếng “Kìa chị”. sau đó mới chuyển sang vui mừng đầy kinh ngạc la: “Em cử động được rồi à?! Chời mẹ–“
Lời còn chưa dứt là cậu đã bị Sở Nguyệt tóm lấy “bay lên”.
Hai người tránh khỏi sáu tấm gương, không để lại hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt gương nữa.
Nhưng……
Họ đã nhanh chóng phát hiện, ngoài tấm gương ra, đâu đâu cũng có những vật có tác dụng phản chiếu khác.
Nào là cửa sổ sát đất, bệ đá hoa cương màu đen (*), cánh cửa tủ lạnh, vân vân,….. Dù là đi đến đâu, đều có hình ảnh phản chiếu ngay bên cạnh, tựa như âm hồn bất tán.
Mà chỉ cần có bóng dáng ai đó ở đây, sẽ luôn có máu đuổi theo bất chấp.
Mãi đến bây giờ, mọi người mới nhớ ban đầu đề bài có nói:
“Một trong những việc Sherry thích làm chính là soi gương, cô bé sẽ dừng lại tại mọi thứ có thể phản chiếu bóng người, rồi đứng ngắm một lát.”
Sherry đang nghĩ gì, họ không lý giải được.
Dù sao thì họ cũng chả có đẹp đẽ gì.
Vu Văn và Sở Nguyệt cố gắng luồn lách khắp nơi, dùng mọi khả năng phản ứng để duy trì khuôn mặt.
Nhưng đã là con người, ai cũng có lúc sức cùng lực kiệt.
“Trừng phạt! Đến bao giờ! Mới kết thúc! Vậy trời!” Vu Văn sắp điên lên rồi.
Nhóm Du Hoặc cũng vật vã không kém.
Hai người bên ngoài còn đang lâm vào thời khắc sinh tử, chẳng có mà lấy thì giờ đi đọc nhật ký rồi cân nhắc đến phương pháp bò ra khỏi gương đâu.
Có điều nhắc đến nhật ký, nhóm bên Dương Thư lại có phản ứng.
“Chúng tôi tìm được một thứ trong phòng ngủ.” Ngô Lị lấy ra một tở giấy trắng từ trong túi áo blouse.
Cạnh tờ giấy gấp khúc, trông là biết lúc xé cuống quít đến cỡ nào.
“Các cô xé à?” Tần Cứu hỏi.
“Không phải.” Ngô Lị lắc đầu, “Ban đầu đoán là chính chủ nhân của nó xé, cũng là cha mẹ của Sherry.”
Thời gian gấp rút, Du Hoặc và Tần Cứu mỗi người một nửa, hai người đứng sóng vai với nhau, một bên thì gắng đọc nhanh như gió, một bên thì bận bịu trao đổi thêm thông tin.
……
Xem ra, tờ giấy này vẫn chỉ là nhật ký mà thôi.
Không giống với Sherry, phần lớn ở nhật ký này là ghi chép chi tiêu hằng ngày, chỉ có đến cuối mới viết thêm vài câu về những chuyện phát sinh vào hôm đó.
Ngày 23 tháng 11
Sáng nay lúc Sherry đi đánh răng thì tôi có vào nhà vệ sinh lấy khăn lông, con bé cứ nhìn chằm chằm hình ảnh tôi trong gương. Thật ra thì dạo này con bé thường xuyên có các hành động kỳ lạ thế nào ấy, chính là cái ánh nhìn chằm chằm đầy quái gở đó.
Matthew cứ bảo đừng có ngốc nghếch như vậy, con gái của mình thì có cái gì mà sợ chứ.
Nhưng…… thôi, cứ xem như tôi nhát gan đi.
Ngày 24 tháng 11
Gần đây trong trấn có nhiều người bị bệnh thật, bà Volkey và Mil cũng trở nên rất đỗi kỳ lạ, trước kia đối đãi với gia đình Châu Á nhà đối diện vô cùng nồng nhiệt, hôm nay nhìn thấy tôi thì chẳng có được một câu chào buổi sáng luôn.
Đúng rồi, còn Sherry nữa. Hôm nay bất luận tôi làm gì, con bé đều đứng cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thấy được nó từ trong gương.
Ngày 30 tháng 11
Thật kỳ lạ mà, cứ mỗi khi tôi đứng ở trước mặt kính, đối diện với chính bản thân mình, tôi luôn cảm thấy tôi trong tấm gương muốn chui ra ngoài luôn vậy.
Ngày 1 tháng 12
Mấy tấm gương trong nhà có hơi là lạ.
Ngày 3 tháng 12
Cuối cùng thì Matthew cũng đồng tình với ý kiến của tôi rồi, anh ấy mua một cây búa, giấu vào trong cốp xe.
Anh ấy bảo đêm mai sẽ có gió, kêu tôi cho Sherry ngủ sớm trước đi, anh ấy sẽ đi đập gương, rồi sẽ nói là gió thổi đi rồi.
Tuy rằng nghe có hơi xạo xạo, nhưng những tấm gương đó tốt nhất là cứ đập đi hết.
……
Tờ cuối cùng không có ngày.
Mà trên đó chỉ có một câu:
Hình như Sherry nghe thấy rồi.
“Hẳn là hai vợ chồng này muốn phá tấm gương đi, ngay đúng thời khắc mấu chốt thì bị Sherry phát hiện, vội vội vàng vàng xé xong giấu vào góc.” Ngô Lị dừng một chút, biểu tình nghiêm nghị: “Một đôi vợ chồng như thế mà lại sợ đứa con gái tí tuổi đầu của mình, tôi có hơi thiên hướng về kết cục không quá tốt của họ rồi đấy.”
Suy đoán của Du Hoặc không khác các cô là bao.
Ngoại trừ việc này, hắn còn phá lệ chú ý một câu.
Hắn gấp tờ giấy lại làm hai, chỉ để lại đúng một câu đưa cho Tần Cứu nhìn:
“Cứ mỗi khi tôi đứng ở trước mặt kính, đối diện với chính bản thân mình, tôi luôn cảm thấy……..”
Tần Cứu thầm đọc lại câu đó một lần.
“Tôi trong tấm gương muốn chui ra ngoài luôn vậy.” Anh nhìn về phía Du Hoặc: “Em nghĩ đây là biện pháp ra ngoài hửm?”
“Đã viết riêng ở một chỗ này, tất hữu dụng.”
Từ trước đến nay mà nói, đồ vật xuất hiện trong phòng thi đều là manh mối, đặc biệt là các thông tin trên giấy tờ.
Đây là thứ thiết yếu hệ thống thiết kế cung cấp cho, được xem như quy chế thi cơ bản nhất.
Đương nhiên, thí sinh có thể phát hiện hay không, sau khi phát hiện có biện pháp sử dụng hay không lại là một chuyện khác.
“Tôi đứng trước gương?” Ngô Lị còn có thể duy trì bình tĩnh: “Cho nên ý nó là……. phải có một cái “tôi” đứng ngoài tấm gương, đối diện với tôi trong tấm gương, thì tôi mới có thể ra ngoài được?”
Nhiều cái “tôi” như vậy, cũng may nhờ cô sắp xếp cho gọn gàng rõ chữ.
Du Hoặc gật đầu nói: “Gần đúng như vậy.”
Gần đúng cái đách!
Bọn ông Vu muốn nổ não mất.
“Tôi đi đâu kiếm thêm một cái “tôi” khác tới cứu tôi ra ngoài bây giờ?!”
Trách không được sau khi bị tấm gương nuốt lấy, sẽ bị hệ thống phán quyết, “tuyên cáo tử vong”.
Chứ con mẹ nó sao bất tử cho được?
Ông Vu loạng choạng muốn ngã.
Ông nhìn thoáng qua những dấu vết uốn lượn trên gương, nghĩ thầm Vu Văn có thể nhìn thấy vệt máu từ bên ngoài, thì chắc hẳn di thư mà ông viết lên bằng máu, đối phương có thể nhìn ra được tí chữ.
Vì thế ông cắn răng cất bước lên trước, đã nhẩm tính toán xong hậu sự về sau.
Quan trọng nhất chính là…… nói với Vu Văn cái gì cũng được hết, dù sao sẽ chẳng có câu nào là dư thừa cả.
Ai ngờ ông chỉ vừa động chân, đã bị người khác tranh trước một bước, máu văng tứ phương mở đường cho rồng bay phượng múa.
Ông Vu thầm ngao ngán, còn vội vã muốn viết di thư hơn cả ông luôn đấy à?!
Tập trung nhìn kỹ, đó là cháu ngoại trai của ông.
***
Bên ngoài tấm gương, Vu Văn và Sở Nguyệt chạy lên chạy xuống cũng đến mấy lần liền.
Trong lúc này, Sở Nguyệt tranh thủ đánh phá vào các cứ điểm của đối phương, chỉ trừ tấm gương không dám động vào, sợ ảnh hưởng đến nhóm Du Hoặc. Ngoài ra còn có thể đập đập, xốc xốc. Một người chấp đến cả ổ giang hồ luôn cũng được.
Vu Văn vừa mới vào lúc đầu có chút e dè rụt rề, sau đó thì đã nhanh tay lẹ chân theo sau đánh phá cướp bóc chung với Sở Nguyệt.
Nhưng chung quy đây cũng chẳng là kế sách lâu dài gì cho cam.
Cứ nện xuống đất một cú, lại sợ sẽ có một tờ đơn báo cáo vi phạm quy định tới lúc nào không hay.
Có điều tờ đơn báo cáo vi phạm quy định còn chưa gửi tới thì hai người họ đã nhận được một lá thư máu.
Khi bọn họ chạy ở dưới lầu, trơ mắt nhìn tấm gương toàn thân thì thấy hai dòng chữ bằng máu vẫn còn đang nhỏ máu đầm đìa, nhìn đến ghê rợn cả người:
Để bọn tôi đi ra ngoài
Thì lấy một tấm gương để đối diện mặt gương này
“Trời má…..”
Vu Văn muốn tè dầm ra tại chỗ luôn, thầm nói, bộ tao bị ngu hay sao mà tự thả quỷ ra bắt mình.
Nhưng phản xạ có điều kiện đã làm cậu dừng chân sau mấy bước chạy mới phản ứng lại.
Giọng điệu này……
Con quỷ này còn ai khác ngoài anh cậu đâu.
Ba phút sau.
Màn hình lớn chỗ giám thị đột nhiên nhảy lên đúng sáu dòng trạng thái.
Vào 20:31:10 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:13 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:17 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:22 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:27 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Vào 20:31:30 tại phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc sống lại.
Đêm nay, từ giám thị cho đến các thí sinh khắp toàn cầu đều sẽ vô cùng nhớ kỹ cái tên này.
Đây là một loại tra tấn tinh thần và ô nhiễm.
Black Swan (Vịt Hắc Hoá) edit.
(*)Đây là đá hoa cương màu đen, tui chứng thực là có thể phản chiếu lại hình ảnh mình nha mọi người: