Mỹ nhân bĩu môi “Tài xế thì sao? Không phải chỉ uống một ly rượu thôi sao?”
Dương Mãnh không chấp nhận bị con gái xem thường, lập tức cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đầu óc trở nên choáng váng, Vưu Kỳ vẫn còn ở bên kia nói chuyện.
Mỹ nhân nghe Dương Mãnh nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Trời đất! Cậu ta cho cậu nhiều tiền vậy?”
Dương Mãnh đặt ly rượu xuống “Không phải đây là chuyện bình thường sao?”
“Bình thường? Cậu thử hỏi hết các tài xế, vệ sỹ ở đây xem, có ai mà kiếm được nhiều tiền đến vậy?” Nói xong lại đánh giá toàn thân Dương Mãnh, trầm giọng nói “Hơn nữa tôi có cảm thấy cậu chẳng đặc biệt hơn người, hẳn là nhờ quan hệ mới vào được?”
“Ai nói!?” Dương Mãnh trừng mắt ” Tôi đang thử việc, chưa đuợc thuê chính thức, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
“Cái gì!!? Thử việc mà lương cao đến vậy?” Mỹ nhân bĩu môi “Cậu nhất định phải làm một chầu, không thì lần sau tôi thấy cậu, xem như không quen biết!”
Dương Mãnh ngượng ngùng, không tự giác uống thêm một ly.
Sau đó, càng nhiều hơn.
“Kỳ thật tôi là fan hâm mộ của Vưu Kỳ” Mỹ nhân nói.
Dương Mãnh không để ý chuyển tay qua ly đế dài, sắc mặt khinh thường, “Tôi không hiểu nổi, hắn ta có gì hấp dẫn chứ? Tôi rốt cuộc nhìn không ra?”
“Cậu không cảm thấy anh ấy rất” soái” sao? “
Dương Mãnh nhíu mày, “Gương mặt của hắn rất được lòng quần chúng thì phải?”
“Cậu không cảm thấy khí chất của anh ấy tốt như thế nào sao?”
Dương Mãnh mất bình tĩnh “Hắn có cái gọi là khí chất sao…?”
“….”
Vưu Kỳ đang cùng nhà biên kịch trò chuyện, quay người lại Dương Mãnh đã không thấy đâu, nhìn xung quanh mới phát hiện Dương Mãnh đang quyệt mông, dáng vẻ lưu manh pha trò với mỹ nhân, trông vô cùng khó coi.
“Các cậu là bạn thời trung học?” Kinh ngạc một tiếng hỏi “Vậy có lúc anh ấy có rất nhiều người theo đuổi phải không?”
Dương Mãnh cười nhạo “Chó má*! Tôi nói cô nghe, thời trung học của hắn ta cả ngày đều mang đôi dép lê, hai hàng nước mũi chảy ròng ròng, ban nữ sinh đều cầm chổi ra đuổi hắn ta đi! Vưu Kỳ năm đó phẫu thuật thẩm mỹ, chứ thời trung học hắn ta vô cùng khó coi, sau này đi phẫu thuật giống mặt của tôi, nhưng thất bại, sau đó thành ra cái đức hạnh này…”
(* mình chẳng nghĩ ra câu nào chữi người mà lịch sự hơn câu này, cho nên để vậy luôn… T____T)
“Khụ khụ…”
Dương Mạnh không nhận ra giọng của Vưu Kỳ, thuận miệng nói “Muốn ho thì cút qua một bên mà ho đi!”
Vưu Kỳ một tay kéo Dương Mãnh đi, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, nhét vào trong xe.
Không đến 5 phút đồng hồ, vị tài xế Dương Mãnh đã ở trong xe, dần dần trở nên khó chịu.
Bận rộn cả ngày, Vưu Kỳ không chỉ muốn tự mình lái xe, mà còn phải giữ cho Dương Mãnh ở một chỗ, phòng ngừa cậu bị trẹo cổ. Vì lo lắng, Vưu Kỳ đành phải tự mình dẫn tên rắc rối này về nhà.