Cộp, cộp, cộp.
Cùng tiếng bước chân vang lên là tiếng chuông điện thoại kia.
Tiếng bước chân đi đến ngoài cửa, nhẹ nhàng nhét điện thoại từ khe cửa vào.
Thấy tình trạng như vậy, Liễu Thành Âm đã gần như suy sụp, khi sợ hãi phát triển đến giới hạn cuối cùng thì sẽ dần dần lên men thành sự phẫn nộ khôn kể và một phần dũng khí ngắn ngủi.
Cô lập tức nhặt lên điện thoại, đặt vào tai rồi lớn tiếng quát: “…Alo?!”
Bên kia điện thoại không nói gì.
Nhịp tim của cô đập thình thịch, âm thanh cũng không tự chủ mà rơi xuống tám độ: “Này?…”
Đột nhiên một tiếng trẻ con non nớt gầm lên từ ngoài cửa, đồng thời cũng truyền ra từ trong điện thoại: “Cô giáo, tại sao cô không bắt máy của em!?”
Liễu Thành Âm cũng không nhịn được nữa, cất lên tiếng hét chói tai, ném điện thoại, nhanh chóng lùi tới cửa sổ bên giường, đặt mông ngã ngồi lên đó, vừa mới định òa khóc thì khóe mắt bỗng nhìn thấy một thứ, đôi mắt hạnh của cô mở to, lần thứ hai hét lên một tiếng rồi lui vào trong, cách xa phía cửa sổ.
Điền Quảng Băng cũng bị tình hình liên tiếp này dọa cho phát sợ, ôm lấy Liễu Thành Âm, run rẩy nhìn chăm chú màn đêm ngoài cửa sổ, bất an nói: “…Sao vậy? Nhìn thấy cái gì?”
Liễu Thành Âm khóc ròng nói: “Có một người phụ nữ!”
“Người phụ nữ nào?”
“Một người phụ nữ đội nón đen, vừa nãy cô ấy ở trong sân!”
Điền Quảng Băng cố gắng lấy mười phần dũng khí, xoa xoa vai để an tủi Liễu Thành Âm rồi chậm rãi dịch đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, nhưng không còn thấy bóng ai trong sân, tịch mịch vắng lặng, làm gì còn nhìn thấy bóng người phụ nữ nào nữa?
Một mùi thịt khét nồng nặc từ khe cửa bay vào, giống như đâm vào cơ thể Điền Quảng Băng khiến mí mắt của cậu nhịn không được mà giật liên hồi.
Trong lúc bối rối, Điền Quảng Băng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bèn chạy ngược trở lại, nhào đến chiếc điện thoại vẫn chưa cúp máy: “Này?”
Mùi khét vẫn nồng nặc như cũ nhưng không tiếp tục lan ra.
Đứa trẻ ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát: “Thầy Điền.”
Điền Quảng Băng cật lực đè xuống giọng nói đang run rẩy của mình: “Cô Liễu mệt rồi, có gì muốn nói thì có thể nói với thầy.”
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cười: “Thầy ơi, ngày mai em muốn chơi bóng rổ.”
Điền Quảng Băng nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng không dám tiếp tục kéo dài, đành cắn răng đồng ý: “Được.”
Cậu nhóc cười rộ lên, tiếng trẻ con cười thông qua sóng điện truyền vào tai khiến sau lưng người ta như nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch nói: “Ngủ ngon nha thầy. Ngày mai em lại cùng cô Liễu chơi trò ‘gọi điện thoại’.”
“Điện thoại” cúp, Điền Quảng Băng nhìn tín hiệu góc phải màn hình điện thoại hiện số 0, sắc mặt liền tái xanh.
…Bọn họ…hình như đã gây đại họa.
Tình nhân hai người run sợ, nắm chặt tay nhau, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lòng bàn tay ẩm ướt trơn trượt như nắm phải cá chạch.
Xác nhận bên ngoài không còn động tĩnh nào khác, Điền Quảng Băng kéo tay Liễu Thành Âm, viết chữ lên lòng bàn tay cô: “Nghỉ ngơi đi.”
Liễu Thành Âm vẫn không thể nào quên được người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia, trả lời: “Ngoài đó thật sự có một người phụ nữ.”
Điền Quảng Băng suy nghĩ một chút, viết hỏi: “Dáng vẻ ra sao?”
Liễu Thành Âm có trí nhớ không tệ, vì hốt hoảng nên càng có ấn tượng khắc sâu: “Tóc dài quần dài, mặt trắng như tuyết, mặc nguyên bộ đồ đen, rất xinh đẹp, ăn mặc không bình thường, giống như người trung cổ.”
Điền Quảng Băng khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ: “Đã nhớ.”
Cậu nắm chặt tay của bạn gái, đỡ bờ vai của cô để cô dễ ngủ.
Liễu Thành Âm vẫn chưa hết sợ hãi, thuận thế muốn nằm xuống, ai ngờ lướt qua bờ vai của Điền Quảng Băng, cô nhìn thấy ngoài cửa sổ hình như có gì đó đang động đậy, ngay cả cửa kính cũng hơi rung lên.
Ban đầu cô cho rằng đó là cành cây bên ngoài cửa sổ đập vào, thế nhưng cô cảm thấy cái bóng kia cứ lén lút, bèn đưa tay kéo lấy cánh tay của bạn trai: “…Đó là cái gì?”
Điền Quảng Băng nhìn theo tầm mắt của Liễu Thành Âm.
Đèn chân không trong phòng quá sáng, cậu nheo mắt lại, chỉ nhìn thấy có một bóng đen lúc ẩn lúc hiện trên cửa kính, cửa sổ phát ra tiếng ong ong, quả thật là bị thứ gì đó từ bên ngoài đập vào.
Cậu không chắc chắn lắm: “Ừm…chắc là gió đó.”
Nhưng một giây sau, Điền Quảng Băng trợn to hai mắt, buộc miệng chửi: “…Mẹ nó!”
…Nơi đó làm gì có bóng cây chó má nào? Đó là một bàn tay nho nhỏ của đứa trẻ khẽ vỗ nhẹ ngoài cửa sổ!
Chẳng biết từ lúc nào, trên cửa kính cũng đã bám đầy dấu tay ẩm ướt nho nhỏ, lưu lại hình dạng hết sức đặc biệt, năm ngón tay dính vào nhau, không giống bàn tay của một đứa trẻ bình thường mà càng giống với bàn tay ếch dính màng giữa các ngón.
Mà nhìn kỹ lại, còn có nửa cái đầu nho nhỏ lấp ló ngay bệ cửa sổ, cùng với đôi mắt phải bị bỏng và mắt trái còn nguyên vẹn đang trừng trừng dòm ngó hai người.
Bọn họ còn chưa kịp hét lên thì một bàn tay bị nóng chảy chỉ còn một nửa đã đập lên cửa kính, phát ra một tiếng ẦM, nổ tung da đầu!
Liễu Thành Âm lập tức dùng tay bụm miệng mình, tránh cho thoát ra tiếng một lần nữa.
Cô đã đi nhầm một nước cờ, tuyệt đối không cho phép tiếp tục phạm lỗi.
Cô biết rõ lúc này mình cần phải tiếp cận cậu bé, giữ thái độ như bình thường mà đối xử với nó, thậm chí có thể bày ra dáng vẻ giáo viên, quát mắng cậu bé đi ngủ…
Nhưng cô thật sự không dám, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng mở cử sổ.
Âm thanh truyền đến từ phòng y tế ở lầu một.
Cửa sổ phòng y tế và ký túc xá cùng hướng, giọng của Trì Tiểu Trì từ tầng dưới truyền đến: “Sao muộn như vậy mà em còn ở chỗ này hả?”
Tiểu quỷ ngoài cửa sổ cúi đầu nhìn cậu.
“Chao ôi.” Trì Tiểu Trì ghét bỏ nói, “Em trét cái gì lên mặt vậy. Leo xuống đây ngay, để thầy đi tắm cho em.”
Điền Quảng Băng: “…”
Liễu Thành Âm: “…”
Vào giờ phút này bọn họ mới hiểu được cái gì gọi là “Sự tôn sùng như nước sông cuồn cuộn mãnh liệt không dứt.”
Mà khi cậu nhóc vắt mũi chưa sạch rời đi không lâu thì phòng của bọn họ lại bị người gõ cửa ầm ầm.
Giọng của Cam Úc từ bên ngoài truyền vào: “Chúng tôi nghe thấy có gì đó bên đây. Vì để đảm bảo an toàn, bốn người chúng ta tối nay cùng ngủ chung, có được không?”
Hai người Liễu Thành Âm và Điền Quảng Băng tất nhiên là cầu còn không kịp, bèn vội vã mở cửa cho bọn họ vào.
Hai người cũng không chất vấn vừa nãy bọn họ gặp nạn, Cam Úc và Viên Bản Thiện chỉ cách một bức tường với bọn họ tại sao lại không ra tay giúp đỡ.
Trong thế giới như thế này, có thể tự vệ mới là tiền đề. Giúp hay không giúp chỉ là quan hệ về tình cảm và bổn phận mà thôi.
Viên Bản Thiện vẫn nhớ đến Tống Thuần Dương, muốn xuống xem thử một chút nhưng lại kiêng kỵ tiểu quỷ thiện ác không rõ kia, nghĩ đến bản lĩnh của Thuần Dương, cùng với Cam Đường nhìn như nhu nhược nhưng lại rất mạnh mẽ, trong lòng cũng dần ổn định trở lại.