Lần nữa tỉnh lại, Quân Thanh Dư ngửi thấy trong phòng toàn mùi bánh ngọt dâu tây, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Cậu kéo chăn che kín đầu, giống như lừa mình dối người mà trốn ở bên trong. Nào đâu động đậy mạnh quá, bất cẩn đụng đến chỗ kia, ngay lập tức nằm im không dám làm gì nữa.
Dù Quân Thanh Dư nhúc nhích rất khẽ, nhưng Phó Viễn Xuyên luôn để ý đến cá nhỏ, sao có thể bỏ qua chút phản ứng nhỏ này. Anh đứng lên đi lấy cốc nước ấm rồi lại gần, hỏi: “Em có muốn đi ngâm nước suối một lát không?”.
Uống một ngụm nước ấm thanh họng, Quân Thanh Dư mệt lả mà nằm bò trên cánh tay Phó Viễn Xuyên, áp má vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng làm nũng: “Phần eo khó chịu”.
Phó Viễn Xuyên cũng vô thức mà nói năng nhẹ nhàng hơn, dịu dàng dỗ cá nhỏ: “Anh xoa cho em, được chứ?”.
“Được”.
Quân Thanh Dư gối lên tay Phó Viễn Xuyên, ngẩn ngơ mà nhìn anh. Nghĩ một hồi, cậu giơ tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Không cần mở miệng nói, Phó Viễn Xuyên đã hiểu ngay ý cá nhỏ. Anh nằm xuống bên cạnh, ôm cậu vào lòng.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”.
“Ưm”. Quân Thanh Dư ngáp một cái, cậu rúc sâu vào lòng Phó Viễn Xuyên, tìm một vị trí thoải mái định ngủ giấc nữa.
“Còn ngủ nữa sao?”. Phó Viễn Xuyên nói khẽ: “Dậy ăn chút gì đã đi”. Nếu không phải vì bắt buộc phải bổ sung dinh dưỡng thì Phó Viễn Xuyên cũng không hề muốn cho cá nhỏ uống dịch dinh dưỡng. Hương vị thứ đó không ngon, cá nhỏ thật sự không hề thích.
“Em không muốn ăn”.
“Không muốn ăn gì hết sao? Kem này? Mochi dâu này?”.
“…”.
Cảm nhận được cá nhỏ trong lòng hơi cứng người lại, Phó Viễn Xuyên vẫn tỉnh rụi mà thay đổi giọng điệu: “Mochi xoài nữa”.
Một lúc sau Quân Thanh Dư mới thỏ thẻ: “Em muốn ăn vị dâu”.
“Được”.
Ngâm trong nước suối đã không thể nào mau chóng giảm bớt khó chịu kiểu này, Quân Thanh Dư cũng không muốn ở trong kén trị liệu cả một ngày, thế là cậu đành kệ, nằm bò ra chẳng làm gì hết, coi như đang nghỉ dưỡng.
Phó Viễn Xuyên xuống tầng lấy đồ ăn, Quân Thanh Dư nghĩ một hồi rồi biến về kích cỡ của người cá nhỏ, nhưng cậu không biến ra đuôi cá mà giữ hai chân. Mặc xong quần áo cỡ nhỏ để trong không gian, Quân Thanh Dư gối lên cái gối nhỏ, từ mép chăn vẫn có thể nhìn thấy dấu vết mái tóc dài vàng kim.
Lúc Phó Viễn Xuyên quay lại, liếc qua một cái là thấy ngay cá nhỏ đang nằm trong chăn, “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, ý bảo cậu không sao hết, “Em thấy biến nhỏ lại thì sẽ không rõ ràng như lúc lớn”. Dù là chỗ nào thấy khó chịu thì cũng không hề quá rõ ràng.
Có khi nào do hình người tiêu tốn linh khí hơn, hình dáng người cá nhỏ không cần tiêu tốn linh khí, linh khí thừa có thể dùng để điều dưỡng thân thể, thế nên mới có khác biệt thế này?
Quân Thanh Dư thầm nghĩ, có lẽ hẳn là thế này rồi.
Phó Viễn Xuyên nâng cá nhỏ lên, “Ăn chút đồ trước đã chứ?”.
“Ưm”.
Mochi dâu là vỏ bánh bột nếp bao lấy kem dâu bên trong, là món mới dạo này đang nổi, Quân Thanh Dư đã ăn mấy lần. Phó Viễn Xuyên mua về nhà rất nhiều, cho cá nhỏ muốn ăn lúc nào cũng được. Chỉ là ăn như thế này… Mochi to cỡ nửa người Quân Thanh Dư luôn rồi.
Phó Viễn Xuyên bóc vỏ ngoài ước lượng một chút. Thấy cá nhỏ sẽ hơi khó ăn, bèn nói: “Đổi cái khác vậy”.
“Không cần đổi đâu”, Quân Thanh Dư cắn một miếng, mochi mất đi một xíu lớp vỏ ngoài. Nhưng vỏ mochi mỏng lại nhồi đầy nhân, một miếng này vẫn cắn đến kem dâu bên trong.
Phó Viễn Xuyên thấy thế, định dùng dao nhỏ cắt thành từng miếng, vốn dĩ anh sợ cắt như thế sẽ khiến nhân bên trong bị tràn, be bét ra cá nhỏ lại không vui. Nhưng cá nhỏ có vẻ khá là thích ăn như thế này, vậy thì cắt thành miếng nhỏ ăn sẽ tiện hơn chút.
“Không cần cắt đâu”. Quân Thanh Dư liếm kem dâu dính bên mép, “Em ăn thế này là được rồi”.
“Ừ”.
Quân Thanh Dư ngồi trong tay Phó Viễn Xuyên, ngón tay anh đỡ lấy mochi để tiện cho cậu cắn lấy. Còn mochi thì được đặt trong cái bát con bằng thiếc.
Quân Thanh Dư ăn rất chậm, thi thoảng còn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn màn hình giả lập của máy tính. Nhìn thấy một đống tài liệu thì thu lại tầm mắt, tiếp tục ăn mochi.
Lớp vỏ ngoài rất dai, còn phủ một lớp đường bột, vì nhỏ quá thành ra lúc ăn khó tránh khỏi dính đầy mặt. Phó Viễn Xuyên xem tài liệu một lúc rồi cúi đầu giúp cá nhỏ lau đường, sau đó lại tiếp tục xem tài liệu.
Quân Thanh Dư nhìn cái mochi ăn chán chê ra vẫn còn bao nhiêu, cảm giác sau khi biến nhỏ lại thật là vui, chỉ là ăn nhiều quá, hơi khô miệng. Phó Viễn Xuyên ở bên cạnh đang tập trung làm việc, Quân Thanh Dư giơ tay kéo kéo cổ tay áo anh, “Viễn Xuyên, nước”.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy cốc của mình. Vừa nãy lúc cá nhỏ đang ăn mochi anh có pha trà thanh họng giải ngấy sẵn, cốc trà pha lạnh còn thả thêm vài viên đá. Nhưng trước khi đưa cho cá nhỏ, anh còn chuẩn bị cốc cỡ nhỏ rồi mới đưa cho cậu, “Đây”.
Quân Thanh Dư một tay là có thể cầm được. Uống xong cậu giơ cốc lên, “Cho em cốc nữa”.
Uống hết hai cốc, Quân Thanh Dư nhìn mochi vẫn còn hơn nửa trước mặt, quay đầu nhào đến cổ tay Phó Viễn Xuyên, nói: “Em muốn ăn cá khô”. Chỉ ăn đồ ngọt không, lại ăn nhiều quá sẽ bị chán, chưa kể mochi còn to như vậy nữa.
“Được”, ngăn kéo bên cạnh đều là đồ ăn vặt cá nhỏ hay ăn, ngoài cá khô thì Phó Viễn Xuyên còn lấy hết tất cả ra.
Được đồ ăn vặt bao xung quanh, Quân Thanh Dư cắn lấy một miếng thịt sấy. Phó Viễn Xuyên hỏi: “Không ăn mochi nữa sao?”.
Quân Thanh Dư ôm lấy cá khô, dịu ngoan đáp: “Em không ăn nổi nữa đâu”.
Nghe vậy Phó Viễn Xuyên bèn ăn nốt cái mochi. Loại đồ ngọt này bóc vỏ rồi sẽ không bảo quản được lâu, một ngày thôi có khi đã không còn tươi mới nữa. Quân Thanh Dư ăn rất nhiều, cá khô rồi thịt sấy, còn có cả thịt viên.
Phó Viễn Xuyên làm xong việc, một tay nâng cằm cá nhỏ đang ăn lên, thi thoảng đưa trà hay lau miệng gì đó. Hình như… khẩu vị không tồi nhỉ? Nhưng mấy thứ này mọi khi vẫn hay ăn, chẳng có loại ăn vặt nào mới cả. Chẳng lẽ là tại bị mệt quá sao?
Quân Thanh Dư không nghe thấy tiếng gõ phím nữa thì ngẩng lên, lập tức thấy được Phó Viễn Xuyên đang nhìn mình. Cậu ngơ ngác chớp chớp mắt, hỏi: “Anh sao vậy?”.
“Không có gì đâu”. Lời này nói ra có lẽ sẽ khiến cá nhỏ ngượng ngùng, Phó Viễn Xuyên tránh đi mục đích chính, chuyển đề tài mà nói: “Em ăn no chưa? Trong ngăn kéo vẫn còn nữa”.
“Em ăn no rồi”. Lúc Quân Thanh Dư biến về kích thước của người cá nhỏ thì sức ăn càng nhỏ, chỉ là do ăn ngọt nhiều ngấy rồi nên ăn chút đồ mặn, nào ngờ vô tình ăn nhiều quá. Uống thêm ngụm trà là no căng rồi.
Bên cạnh bàn có cầu trượt nho nhỏ, loại hình xoắn ốc. Dù sao thì mặt bàn cũng hơi cao, nếu chọn loại trượt thẳng sẽ khá tốn diện tích, tốc độ trượt cũng rất nhanh, chọn loại xoắn ốc sẽ an toàn hơn chút.
Quân Thanh Dư đặt cái cốc nhỏ xíu xuống, ngồi xuống máng trượt. Nhưng cầu trượt không mấy khi dùng đến, lại thêm các vòng xoắn ốc không mượt lắm, mới được một nửa đã dừng lại.
Phó Viễn Xuyên vẫn luôn để ý đến cá nhỏ, đúng lúc này vươn tay ra. Ngón tay anh chống sau lưng cá nhỏ, từ từ đẩy cậu trượt xuống.