Rất nhanh Lý Trọng Mạnh đã dừng xe trước cổng một bệnh viện tư nhỏ, tôi thấy bên trên có viết là bệnh viện Quang Minh.
Xe dừng ở chỗ cách cổng gần nhất.
Lý Trọng Mạnh mở cửa xe để tôi xuống. Nghĩ là vết thương ở chân phải của mình khá nghiêm trọng, nên tôi định dùng chân trái nhảy lò cò trên mặt đất. Nhưng chân trái của tôi vừa chạm xuống đất cũng thấy rất đau.
Tôi hít vào một hơi lạnh, lúc đang lấy dũng khí để nhảy xuống đất thì Lý Trọng Mạnh đã chìa lưng ra trước mặt tôi nói: “Nào, tôi cõng em.”
“Không cần, không cần đâu.”
Tôi lập tức vừa nói vừa xua tay.
Nhưng Lý Trọng Mạnh vẫn giữ động tác ngồi quỳ của mình, anh ta khẽ nghiêng đầu rồi dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Em định để lại một vệt dấu chân máu trên hành lang bệnh viện của tôi à?”
Lời nói của anh ta khiến tôi hơi lúng túng.
Bây giờ quả thực trên chân tôi đều là máu.
Chần chừ một chốc, tôi vẫn đưa tay khoác lên trên vai Lý Trọng Mạnh.
Trên đường, tôi được Lý Trọng Mạnh cõng đến phòng chẩn đoán bệnh.
Là y tá giúp tôi xử lý vết thương trên chân, các mảnh thủy tinh trên chân tôi cả to lẫn nhỏ tổng cộng là ba mảnh.
Lúc rút mảnh thủy tinh to nhất đó ra, Lý Trọng Mạnh không biết lấy ở đâu ra một con gấu trúc bông nhỏ đưa cho tôi: “Cầm lấy nó đi, đừng sợ, một lúc là xong thôi.”
“Cảm ơn.”
Tôi cầm lấy con gấu trúc đồ chơi.
Thấy y tá dùng cái nhíp gắp mảnh thủy tinh to nhất ra, sau đó khử trùng chân cho tôi rồi băng bó lại.
Lý Trọng Mạnh bảo y tá đi lấy một đôi dép y tá mới đưa cho tôi.
Anh ta đưa tôi về nhà.
Trên đường về nhà, tôi nói: “Không ngờ anh lại là bác sĩ…”
“Ừm, là một bác sĩ nghèo.”
Lý Trọng Mạnh bổ sung thêm một câu.
Tôi ngay tức khắc đáp: “Nào có đâu, bác sĩ rất tốt mà. Cứu người trị bệnh, là một nghề rất cao quý.”
Trong lòng tôi thật sự nghĩ như vậy.
Lý Trọng Mạnh liếc nhìn tôi một cái rồi cười nhàn nhạt: “Cảm ơn em, thật ra tôi cũng rất thích công việc của mình.”
Lý Trọng Mạnh đưa tôi về đến nhà, tôi vừa xuống xe, anh ta đã lại đuổi theo: “Cái này tặng cho em.”
Tôi cúi đầu xem, đó chính là con gấu trúc đồ chơi ban nãy.
“Không cần đâu ạ.” Tôi vô thức từ chối.
“Cô cầm đi, là một bệnh nhân xuất viện lúc trước tặng cho tôi đấy. Một người đàn ông trưởng thành như tôi giữ thứ này cũng chẳng để làm gì, tôi tặng cho em đấy.” Nói rồi, anh ta nhét món đồ chơi vào trong tay tôi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Trong lòng tôi, em cũng là một người bạn nhỏ.”
Nói xong câu này, Lý Trọng Mạnh quay lại xe rồi nổ máy rời đi.
Tôi nhìn con gấu trúc đồ chơi rồi bất giác mỉm cười, sau đó cầm nó về nhà.
Một đêm này có lẽ nhờ con gấu nhỏ, nên tôi không còn bị mất ngủ nữa.
…
Ngày hôm sau, vừa tới công ty, tôi đã bị một đống nhân viên chặn lại.
“Tống Duyên Khanh, tối qua là sinh nhật cô đúng không?!”
“Bạn trai của cô quá là phóng khoáng đấy, hôm qua bao tất cả màn hình led trong thành phố!”
“Đúng đấy, đúng đấy. Cô có một người bạn trai giàu có như vậy mà chẳng tiết lộ với bọn tôi tẹo nào, kín tiếng thế?”
Mọi người đều vây lại nói, chỉ nghe thấy Trịnh Thảo nói: “Chị gái của cô ấy là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Lý sếp lớn nhất công ty chúng ta, cô ấy có thể thua kém được sao?”
Câu nói đó khiến cả hội đều ồ lên.
Lại có càng nhiều đồng nghiệp vây xung quanh để hỏi bạn trai tôi là ai hơn.
Tôi biết có nói là Lý Hào Kiệt làm cho tôi cũng chẳng có ai tin.
Tôi dứt khoát nói: “Đó không phải là tôi, chắc là cùng tên thôi.”
“Định lừa ai chứ, tôi đã kiểm tra bên phòng nhân sự rồi. Hôm qua chính là sinh nhật của cô.”
Các đồng nghiệp căn bản là không tin.
Tôi cười khổ nhìn một đám đồng nghiệp đang bao vây mình rồi hỏi họ: “Nếu chuyện này mà được làm cho các cô thì các cô có phủ nhận không?”
Câu nói này của tôi khiến mọi người dường như đều hiểu ra.
Các đồng nghiệp đều cụt hứng bỏ đi.
Có một người kéo lấy Trịnh Thảo hỏi: “Xì, tôi còn tưởng cô ấy thật sự có bạn trai là công tử nhà giàu gì đó chứ.”
Trịnh Thảo cười cười: “Cô ta có chút mánh khóe bị đàn ông chơi đùa mà thôi, nếu cô ta có thể tìm được một người bạn trai là công tử con nhà giàu, thì há chẳng phải là tôi sẽ gả cho tỷ phú số một thế giới à?”
Trịnh Thảo là người duy nhất của phòng thiết kế biết chuyện của tôi lúc ở công ty thiết kế Vũ Phong khi trước.
Cô ấy có thành kiến với tôi, tôi có thể hiểu.
Lúc ăn trưa, một mình tôi ngồi một bàn nghe thấy các đồng nghiệp khác đang ngồi tụm với nhau bàn tán chuyện ngày hôm qua.
Người của phòng thiết kế cũng không chút keo kiệt nào mà chia sẻ với những người khác về lời nói của tôi sáng nay.
Mọi người đều có dáng vẻ vừa thất vọng vừa hài lòng.
Tôi cứ ngỡ bữa trưa hôm nay có thể ăn yên tĩnh một mình, nhưng lại nghe thấy có người bên cạnh hỏi: “Xin hỏi ở đây có người ngồi không ạ?”