Lúc mấy tên cấp cao bọn họ xúm đầu cụ hiện sự vật, trong số mấy người cấp còn lại, chỉ có mỗi người ở bậc thứ ba mới có thể cụ hiện sự vật trong mộng mà thôi, mấy người bậc thứ tư và bậc thứ năm còn đang nghiên cứu cách đánh ra công kích bằng ý thức bình thường, căn bản không thể nghĩ ra được vụ cụ hiện đồ vật.
Sau một ngày miệt mài thử nghiệm, bốn tên cấp cao bọn họ múa bút thành văn viết báo cáo, nội dung là tìm tòi, nghiên cứu cách cụ hiện những loại vũ khí hiện đại phức tạp trong mộng. Sau khi bốn tờ báo cáo này được gửi đi, mấy nhân viên phụ trách đối chiếu kiểm chứng giấy tờ đọc xong đã sợ cứng cả người.
Vốn dĩ, Arashi và Yuuya sẽ về nước vào sáng ngày thứ tư, ai ngờ chi nhánh Canada lại truyền lời với họ rằng mấy vị sếp cao cấp tỏ ra rất hứng thú với ý nghĩ cụ hiện vũ khí của đám bọn họ, người ta còn mong bọn họ có thể ở chơi lâu thêm chút nữa, sau khi có thành quả thì hẵng quay về nước.
“Tôi là một thành viên cao cấp, không thể ở lại bên này của mấy anh lâu đến như vậy được. Bao nhiêu nhiệm vụ quan trọng trong nước sẽ dồn cả lên vai bọn tôi mất.” Arashi trực tiếp từ chối, “Nếu mấy anh thấy hứng thú, mấy anh có thể nhờ nhân viên dưới trướng mình đi nghiên cứu thử xem sao ha.”
Nhưng cho dù có gộp tất cả những người trong một chi nhánh lại, bên họ cũng không thể tìm được bao nhiêu thành viên cấp cao có thể ung dung cụ hiện sự vật chỉ trong vỏn vẹn một ngày như thế. Vì vậy, bên Canada chỉ có thể liên lạc với bên Nhật để hỏi mượn người mà thôi.
Hai bên chi nhánh cò cưa đưa đẩy một hồi lâu, cuối cùng mới quyết định phê duyệt cho người bậc thứ hai Yuuya ở lại.
Sau khi biết Yuuya bị người mượn mất, cả khuôn mặt của Arashi đã sầm cả xuống, trông cứ như vừa bị thảy vào một hầm băng. Tuy y mạnh mẽ trong mộng, nhưng ngoài hiện thực, y vẫn phải nghe lời mấy tên sếp lớn ngồi trên. Lúc ấy, y cực kì hối hận sao mình lại đi tìm tòi nghiên cứu cái thứ này làm cái gì.
Yuuya xưa nay cũng chả hiểu nổi cái loại suy nghĩ khống chế này của Arashi. Lúc bị Arashi nhấn lên tường lần nữa, hắn chỉ còn nước im lặng. Cũng may hắn rất rộng lượng, hắn thấy thằng nhỏ Arashi này vốn đã có tính cách hơi bị đặc biệt, tại bị quăng vào mộng làm việc lâu quá nên y mới trở nên quái dị thôi chứ chẳng có gì.
“Tôi không sao.” Yuuya cảm thấy bả vai mình bị ấn đến hơi đau đau.
Arashi hít một hơi sâu, cuối cùng mới nói một câu: “Anh tự lo bản thân mình cho tốt, đừng quan tâm người khác làm gì.”
“Arashi.” Yuuya vỗ vỗ bàn tay còn đang níu lấy hắn của Arashi, “Hơi đau đó.”
Arashi chỉ có thể thả lỏng tay mình, thế nhưng nét mặt của y lại trông như thể sau khi về nước, y sẽ ngày ngày gọi điện hỏi thăm tình hình của Yuuya vậy. Sau khi tiễn Arashi về nước xong xuôi, Yuuya và mấy người Trì Thác đã bị kéo đi học nguyên lí cấu tạo và kết cấu của súng ống đạn dược.
Nhân viên phụ trách vô cùng mong đợi mà hỏi bọn họ rằng, nếu họ có thể cụ hiện súng, sức chiến đấu của họ liệu có thể tăng lên trong mộng hay không?
Ba người bọn họ chỉ có thể cười lễ phép đáp lời người nọ. Ryan còn có thể khẳng định xác suất thành công của việc này đôi câu, nhưng Trì Thác và Yuuya vẫn luôn nghi ngờ sự thành công của nó.
Lại một ngày nữa trôi qua, việc cụ hiện súng ống lại thất bại. Ryan còn phải đi làm chuyện khác, chỉ có mỗi Trì Thác tiễn Yuuya về chỗ trọ mà thôi. Trên đường về chỗ trọ, Trì Thác tỏ ra rất áy náy, vì một chuyện như vậy mà lại phiền Yuuya ở Canada lâu đến như thế.
“Không sao đâu, lỡ đâu sau này có người cần xài nó thì sao nhỉ, mình xem việc này như tích lũy kinh nghiệm là được rồi.” Yuuya cũng không để ý vụ này cho lắm, dù sao làm việc ở đâu cũng là làm việc, lấy tiền ở đâu cũng là lấy tiền.
Sau khi trông thấy trên khăn choàng của Yuuya có một chiếc lá rụng, Trì Thác dứt khoát vươn tay lấy xuống giùm hắn. Yuuya thở dài, nói: “Nếu tôi có một đứa em trai như cậu thì tốt rồi.”
Nét mặt của Trì Thác rõ ràng hơi ngưng lại. Anh nhìn nhìn diện mạo của Yuuya một chút, vẫn luôn cảm thấy mình hẳn là nên chăm sóc hắn, Yuuya trông giống như em trai anh hơn. Thế nhưng, anh vẫn cười đáp: “Tôi đúng là làm em trai thật đấy, tôi có một chị gái, nhưng chị ấy qua Trung Quốc rồi, cũng không ở Canada nữa.”
Anh lại tiện tay giúp Yuuya sửa lại khăn quàng cổ một chút, tiếp lời: “Chiếc khăn quàng cổ này là mẹ tặng cho tôi, lần đầu tôi sử dụng nó là lần ở sân bay khi đó, nhưng anh cũng rất hợp với nó.”
Yuuya thật sự muốn hỏi một câu vì sao trên đời lại có một đứa em trai ngoan như Trì Thác vậy nhỉ? Đặc biệt nếu như so sánh với Arashi, Trì Thác đúng thật là một thiên thần. Hắn vừa định mở miệng khen Trì Thác mấy câu, điện thoại của người kia lại vang lên. Hắn liếc một cái, màn hình điện thoại của Trì Thác hiển thị người gọi là ba.
Trì Thác ra dấu với hắn, tỏ vẻ mình phải nghe điện thoại trước. Anh nhận điện, trò chuyện với ba mình bằng tiếng Trung. Khi ấy, tiếng Trung của Yuuya cũng không quá tốt, kém hơn so với tiếng Anh nhiều.
Thế nhưng hắn vẫn nghe được mấy từ khóa, Trì Thác nhắc tới mẹ và mộng cảnh. Hơn nữa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi ấy, nét mặt của Trì Thác đã sầm cả xuống, có một khoảng thời gian thật lâu sau đó, anh chỉ đứng nghe người ở đầu dây nói chuyện, bản thân lại im lặng chả buồn lên tiếng.
Lúc cú điện thoại này chấm dứt, Trì Thác muốn chào tạm biệt Yuuya, nhưng sau khi lia mắt trông thấy chiếc khăn trên cổ Yuuya, anh lại dừng chân tại chỗ rất lâu.
“Sao vậy?” Yuuya bị Trì Thác nhìn đến nỗi cảm thấy hơi ngộ ngộ.
Trì Thác miễn cưỡng cười một cái, anh nhìn Yuuya, chỉ nói mấy từ: “Anh giữ nó kĩ một chút.” Sau đó, Trì Thác biến mất trong tầm mắt Yuuya. Bóng lưng anh rất vội vàng, cứ như muốn chạy đến một nơi nào đó rất quan trọng vậy.
Yuuya cúi đầu nhìn nhìn chiếc khăn choàng này. Thật ra, màu xám là một loại sắc màu rất u ám chết chóc, thế nhưng màu xám tro của chiếc khăn này lại rất cao cấp, cứ như đã được liên kết đến một nỗi niềm sâu kín xa xôi nào đấy.
“Trì Thác, con bình tĩnh một chút, mẹ con gặp chuyện rồi.”