– ” phải rồi, chỉ là mơ thôi, chỉ là một cơn ác mộng thôi”
Cảm giác an toàn, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vợ hắn lúc này cũng xuống giường đi lo chuyện gia đình, hắn cũng xuống giường mà bước đi với đôi chân còn run rẩy. Trịnh Võ Quyết ngồi xuống ghế, run rẩy nhớ lại giấc mơ chân thực quá. Nhưng vợ chồng hắn không tin có ma quỷ thánh thần, cũng chẳng tin có địa ngục, vậy nên chắc chắn đó là giấc mơ rồi. Trịnh Võ Quyết trấn tĩnh xong, liền đi làm thủ tục buổi sáng. Một trong những công việc buổi sáng của hắn là thắp nhang cho tổ tiên. Đứng trước bàn thờ gia tiên, hắn cầm ba nén nhang khấn vái.
– ” xin ông bà tổ tiên phù hộ cho con ăn nên làm ra, gặp nhiều may mắn”
Cắm ba cây nhanh lên bát hương, hắn vái lạy ba lạy, lúc này lại khựng người nhận ra một điều gì đó không đúng. Miệng lẩm bẩm.
– ” khoan đã, có cái gì đó sai sai ở đây rồi”
Trịnh Võ Quyết đứng trước bàn thờ, nhìn ba cây nhang bốc khói mà hai hàng chân mày nheo lại , mắt giật giật. Hắn và vợ hắn là người vô thần, cho rằng chết là hết, không tin trên đời có Thần Phật, vậy hắn đang thắp nhang thờ cái gì? Thật ra đây là một triệu chứng kỳ lạ mà đại đa số người nước nam mắc phải. Người nước nam bình thường nói chết là hết, không tin có ma quỷ, đó là nói ở ngoài quán nước mà thôi. Khi về nhà lại thắp nhang cho ông bà tổ tiên, họ gọi đó là tín ngưỡng, tức là có niềm tin linh hồn ông bà tổ tiên sẽ phù hộ, thế nhưng họ là người vô thần không tin có ma quỷ…? Việc này có vẻ mâu thuẫn với nhau một cách trắng trợn, nhưng nó lại thường xuyên đến mức đã trở nên bình thường mà bất cứ ai cũng chấp nhận mất rồi. Thực ra đây là “tiêu chuẩn kép” , một căn bệnh khá phổ biến của nhân tộc. Khi nhân tộc làm chuyện xấu, họ lúc đó sẽ là người vô thần không tin có ma quỷ tồn tại, cho rằng chết là hết. Thế nhưng cũng là họ nhưng khi trông đợi vào một vận may nào đó, họ sẽ trở thành người hữu thần và cầu trời khấn phật ban phước, van xin ông bà tổ tiên phù hộ. “Tiêu chuẩn kép” là một căn bệnh khá bựa lây lan rất nhiều trong cộng đồng con người. Trịnh Võ Quyết cũng không ngoại lệ, khi ép lấy cả người khác hắn là kẻ vô thần không tin quả báo. Nhưng mỗi buổi sáng hắn đều cầu khấn tổ tiên phù hộ. Hắn lúc này mới nhận ra cái sự nhảm nhí của mình. Hắn mời thầy pháp về diệt ma quỷ trong hoa quả trang, và thậm chí trừ ma ám hắn, thế nhưng lúc nãy trên giường vợ chồng hắn vẫn tin rằng ma quỷ không tồn tại. Càng nghĩ càng thấy mình nhảm nhí, con người thích tự lừa dối bản thân mình như vậy sao? Trịnh Võ Quyết lúc này có vẻ đã khôn ra một chút, vẫn chăm chú nhìn bàn thờ mà tự hỏi ” vậy giấc mơ đêm qua có là thật?” . Tham sân si hận là bốn thứ khiến con người ta ngu đi, làm mờ mắt họ. Trịnh Võ Quyết bắt đầu sợ hãi trở lại. Câu hỏi về giấc mơ đêm qua là thật hay chỉ là giấc mơ tự nhiên với hắn trở nên vô cùng quan trọng, khiến hắn muốn xác minh cho bằng được, nhưng xác minh bằng cách nào? Trịnh Võ Quyết sực nhớ ra điều gì đó mà buột miệng tự nói một mình.
– ” phải rồi, quan trấn hôm qua cũng bị bắt cùng ta. Bây giờ ta tới gặp quan trấn để xác định. Nếu hai người cùng mơ đúng một giấc mơ thì giấc mơ ấy là có thật”
Trịnh Võ Quyết ngửa tay trái, tay phải đấm vào tay trái mà thốt lên ” chính là như vậy” , sau đó lập tức gác bỏ tất cả mọi chuyện khác mà lên đường sang tư gia của Nguyễn Văn An tìm người. Hắn đi hối hả, đi không nhìn ngó bất cứ thứ gì xung quanh khiến cho người làm trong nhà ngạc nhiên. Rời khỏi nhà khi trời mới sáng, con đường còn thưa thớt người qua lại, Trịnh Võ Quyết băng băng bước đi cho đến khi hắn giật mình gặp Nguyễn Văn An cũng đi hối hả như hắn nhưng theo hướng ngược lại. Hai người đối mặt nhau, cả hai khom lưng chỉ tay về phía nhau như chuẩn bị hỏi gì đó, nhưng lại chẳng ai mở lời. Hai người giữ tư thế đó một khoảng khắc, Trịnh Võ Quyết mới mở lời hỏi trước.
– ” An huynh, có phải huynh mới từ…đao sơn địa ngục trở về?”
Lời nói vừa dứt, Nguyễn Văn An đã giật mình hoảng sợ, mặt tái mét mà run rẩy nói.
– ” là thật, giấc mơ đêm qua là có thật…”
Xem ra hắn cũng giống Trịnh Võ Quyết, tới tìm hiểu xem giấc mơ ấy có phải là sự thật hay không . Khi đã xác nhận là những chuyện thực sự đã trải qua, Nguyễn Văn An mặt mếu máo như muốn khóc, trong lòng hờn dỗi.
– ” ta bị tống vào núi đao, bị cắt lìa từng miếng thịt, đau đớn không kể xiết. Đệ thì sướng rồi, có bị tống vào ngục giống ta đâu”
Thấy khuôn mặt mếu máo của Nguyễn Văn An cùng lời nói hờn dỗi ấy, Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói.
– ” An huynh có điều không biết, đệ cũng có thoát được kiếp nạn đâu. Sau khi huynh bị tống vào núi đao thì đệ cũng bị đày vào biển lửa, bị thiêu đốt đến tận xương tủy. Nỗi đau đớn ấy sợ rằng chẳng thua kém gì huynh đâu”
Thấy Trịnh Võ Quyết ứa nước mắt mà nói về biển lửa, Nguyễn Văn An cũng không cầm được nước mắt mà bật khóc . Bọn chúng đồng cảm với nhau, liền bước tới ôm nhau khóc rưng rức, kinh hãi cái ký ức trong địa ngục. Hai tên đàn ông ôm nhau khóc ngay trên đường chính của trấn lúc sáng sớm. Trịnh Võ Quyết tinh khôn hơn, lúc này gạt nước mắt mà nói.
– ” An huynh, không có thời gian để khóc đâu. Việc bây giờ là vào ngục gặp vương tử để cầu xin ngài ấy tha thứ. Nếu không thể nhận được sự tha thứ của ngài ấy thì chúng ta thực sự thảm rồi…”
Nguyễn Văn An nghe vậy thì giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.
– ” đệ nói phải, nói rất phải. Chúng ta bây giờ lập tức tới gặp ngài ấy. ĐI THÔI..”
Cả hai tên lập tức dắt díu nhau đi hối hả tới ngục tù để gặp người mà chúng mới hôm qua bắt về. Vừa đi vừa lo sợ lắm, sợ rằng sẽ không có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.