Trịnh Kinh Triệu nói: “Ta nói này Lục đại nhân, sao ngài có thể phái người đi hầu phủ thỉnh người được chứ? Đích nữ phủ Vân Dương hầu suýt nữa thì mất đi trong sạch, cho dù hầu gia xuống tay có nặng một chút, hoặc nhiều hoặc ít cũng là do cảm xúc chi phối.”
Bản thân Trịnh Kinh Triệu cũng có nữ nhi, tự nhiên lý giải được phẫn nộ của Thẩm Văn Kỳ.
Lục Yến mặt không đổi sắc nói: “Nhưng y luật pháp, thế tử Thuần Nam bá vẫn chưa làm ra chuyện ác, Vân Dương hầu đã suýt nữa ra tay đánh chết người ta, theo thuộc hạ thấy không có ai là vô tội.”
Trịnh kinh triệu vỗ ngực.
Tôn Húc ở một bên nói: “Vậy theo Lục đại nhân, ngài nói chuyện này Thẩm Tam Nương cũng sai sao?”
Lục Yến nhàn nhạt nói: “Việc nào ra việc đó, nàng vô tội, Đường gia cũng có sai. Nhưng Vân Dương hầu biết rõ gương mặt kia của nàng có thể quyến rũ không biết bao người lại không kêu người bảo vệ nàng cho tốt, cư nhiên để người xông vào khuê phòng của nữ nhi, đây cũng là thất trách của Thẩm gia. May mà lúc này thế tử Thuần Nam bá chỉ bị trọng thương, nếu hắn bởi vậy mà bỏ mạng thì sao? Lời nói của người đời sẽ không bỏ qua cho Thẩm Tam Nương……”
“Được rồi, được rồi.” Trịnh Kinh Triệu đã muốn quỳ xuống bái lạy hắn, ông quay sang nói với Tôn Húc: “Trở về ngài nhớ tiếp nhận mẫu đơn kiện của Đường gia, dù sao hai nhà đều là thế gia có sĩ diện trong kinh, phải áp xuống, áp xuống mới là tốt nhất.”
Mấy câu nói khiến người nghẹn họng kia của Lục Yến Thẩm Văn Kỳ vẫn nhớ tới hiện tại, bây giờ nghĩ lại đều không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng.
Cái loại tính tình này mà sống cùng với tiểu cô nương nhà ông thật sự có thể trôi qua tốt đẹp được sao?
Ông tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi.
Nghĩ tới đây Thẩm Văn Kỳ lại thở dài một hơi.
Thẩm Chân chớp mắt, “Cha, người đã thở dài mấy hơi liền rồi…… Cha rốt cuộc muốn nói gì với nữ nhi ạ……”
Thẩm Văn Kỳ nói lời thấm thía: “Con nói thật với cha, hắn có từng khi dễ con chưa?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Thật sự không có.”
Thẩm Văn Kỳ nhìn cặp mắt trong suốt sáng trong của nàng, lời nói đã đến bên miệng cuối cùng vẫn không thốt ra nổi.
Thôi vậy.
Việc đã đến nước này, một người muốn gả, một người muốn cưới, chẳng lẽ ông ngăn cản thì sẽ không thành sao?
“Con sắp phải gả cho người ta, cha sẽ mời một ma ma tới. Trương ma ma từng hầu hạ tiên hoàng hậu, có bà ấy dạy con quy củ, con nên tận tâm mà học.”
Thẩm Chân gật đầu, “Nữ nhi hiểu rõ.”
Thẩm Văn Kỳ cũng gật đầu, “Tốt, con trở về đi.”
Thẩm Chân đứng dậy nói: “Vậy cha cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, nhớ đừng quên uống thuốc.”
Thẩm Văn Kỳ nhìn bóng dáng nàng rời đi, chóp mũi chua xót.
Ông bỗng nhiên nhớ tới đêm trước khi Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao xuất giá…….
******
Ngày 10 tháng 10 lâm triều, Thành Nguyên đế đưa ra ý kiến xây dựng thêm kinh thành, một lần nữa tu sửa cửu môn. Cửa môn tức chín cửa thành toạ trấn ở thành đông, thành tây, thành nam Trường An.
Đây vốn là công việc thuộc bổn phận của Công Bộ, là chuyện hàng năm phải làm, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Mọi người quan tâm chính là ai sẽ tới nhậm cái chức Giam Tu này.
Rốt cuộc, Thẩm thượng thư lại nhiều thêm một vị hiền tế.(*)
(*) Con rể
Thái Phủ Giam bên kia thu được ánh mắt của Thái Tử, vội vàng làm ra hành động thuận nước đẩy thuyền, hắn nói mấy lời, đơn giản đẩy việc này lên người Kinh Triệu Doãn.
Quả nhiên Thành Nguyên đế gật đầu.
Sau khi hạ triều, Lục Yến đi nhanh tới bên người Thẩm Văn Kỳ, “Thẩm đại nhân xin dừng bước.”
Bước chân Thẩm Văn Kỳ dừng lại, quay đầu trông hắn, “Không biết Lục Kinh Triệu có việc gì?”
“Lần này tu sửa cửa thành, phủ Kinh Triệu chắc chắn sẽ cật lực phối hợp với Công Bộ, Thẩm đại nhân nếu có việc gì xin cứ nói thẳng với tại hạ.”
Chậc, nghe ngữ khí này đi.
Phải biết rằng, Kinh Triệu Doãn và Công Bộ thượng thư chính là cùng cấp.
“Lục Kinh Triệu làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, cứ theo lẽ công bằng mà làm là được.” Thẩm Văn Kỳ nhìn hắn nói.
Lục Yến trả lời: “Thẩm đại nhân nói phải.”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu lên xe ngựa.
Lục Yến nhớ lại lời nói của Thẩm Văn Kỳ, vẫn là lần đầu cảm giác được gió lạnh từng cơn dưới lòng bàn chân.
Giây lát, Tùy Ngọc lượn tới phía sau, đập lên vai hắn, “Ăn mệt sao?”(*)
(*) Chỗ này là kiểu cảm giác bố vợ làm khó dễ con rể, không mặn không nhạt ấy, không biết dùng từ ra sao.
Lục Yến nhắm mắt không đáp.
Tùy Ngọc nói: “Ai kêu huynh cứ phải một hai tìm thánh thượng tứ hôn, nếu là người bình thường tới cầu hôn Thẩm đại nhân làm gì đến nỗi cho huynh sắc mặt như vậy?”
Lục Yến nói: “Không phải vì chuyện này.”
Tùy Ngọc nói: “Vậy thì là chuyện nào? Chẳng lẽ Tam muội muội ngốc đến nỗi không nói ra chuyện giữa hai người sao?”
“Huynh gọi ai là Tam muội muội?”
“Huynh cưới vào cửa mới là phu nhân của huynh.”
Lục Yến thấp giọng nói: “Huynh còn nhớ rõ thế tử Đường gia không? Đường Luật.”
Lời này vừa ra, Tùy Ngọc bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Nhớ chứ.”
Lục Yến giơ tay xoa huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.
Tùy Ngọc cười nói: “Hôm nay cuối cùng ta cũng tin vào câu nói kia.”
Lục Yến không tiếp lời.
Tùy Ngọc vẫn tiếp tục nói: “Nhân quả tuần hoàn, duyên phận đúng là kỳ diệu.”
Lục Yến liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tùy Ngọc thu ý cười ở khóe miệng, nói: “Theo ta thấy, huynh cũng không cần quá mức lo lắng, dù sao huynh với Tam muội muội đến thiếp canh cũng đã trao đổi, tương lai còn dài! Với lại Thẩm đại nhân cũng không phải loại người thích làm khó người khác.”
Nghe vậy, Lục Yến đề mi xem hắn.
Tùy Ngọc nói: “Huynh nhìn ta như vậy làm gì.”
Lục Yến vẻ mặt chân thành tha thiết nói: “Huynh năm đó làm thế nào mà qua được cửa ải của Thẩm đại nhân?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tùy Ngọc trong phút chốc liền biến thành đen sì.
Lời này thật đúng là trát tâm.
Tùy Ngọc cắn răng nói: “Ta sẽ đứng ở nơi xa mắt lạnh xem huynh bị chê cười!”
Đang nói chuyện, ánh mắt Lục Yến bỗng nhiên chuyển hướng.
Trong mắt là bóng dáng của Lý Đệ.
Mắt Tùy Ngọc hiện ra lửa giận, nói thẳng: “Cũng không biết Thẩm Nhiễm vì sao chậm chạp mãi không chịu hòa ly, người như Lý Đệ nào xứng đôi với nàng?”
Ánh mắt Lục Yến nghiêm nghị, bỗng nhiên nói với Tùy Ngọc: “Khi nào huynh đi đất Thục?”
“Triều đình tăng số lượng người với ngân lượng lên, ngày mai sẽ phải khởi hành.”
Lục Yến nói: “Trước khi đi giúp ta điều động một phần văn cuốn ở Hộ Bộ đi.”
Tùy Ngọc nói: “Phần nào?”
“Là phần trước khi Lý Đệ vào kinh, còn có thể tra được không?”
Tùy Ngọc lắc đầu, “Huynh cho rằng ta chưa từng tra qua sao? Sạch sẽ, có lẽ là người Hứa gia làm, dựa vào văn cuốn sẽ không tra ra được cái gì đâu.”
Lục Yến bên này đang tự hỏi, lại nghe Tùy Ngọc nói tiếp: “Nhưng dù không thể tra được chuyện trước kia của Lý Đệ từ Hình Bộ, ta thấy lấy cớ phu thê bất hòa cũng có thể hòa li, tóm lại ta cảm thấy Thẩm Nhiễm chắc chắn đang giấu giếm chuyện gì đó.”