“Không được cho người nói Thẩm Thanh Hoà không tốt.”
“A~” Thẩm Thanh Hoà cười một tiếng.
“Còn cười nữa!”
“Em nha~” Giọng Thẩm Thanh Hoà ôn nhu vô cùng, “Vẫn đáng yêu như thế.”
Gương mặt Thẩm Giáng Niên đỏ hồng, “Là vì, em là tiểu lãng cuốn đáng yêu nhất thế giới.” Nói mà không biết xấu hổ, thế là mặt càng đỏ hơn, Thẩm Thanh Hoà ở bên kia còn phối hợp, “Ừa, đáng yêu nhất.”
“Thẩm Thanh Hoà~ em nhớ người~ người có nhớ em không~ một chút thôi~”
“Có.”
Đầu quả tim Thẩm Giáng Niên nóng như lửa đốt, “Ừa~” Thiếu nữ Thẩm Giáng Niên nũng nịu, “Vui thật~” Ở bên Thẩm Thanh Hoà, cô rất dễ thoả mãn.
Hai người trò chuyện một lúc, Thẩm Giáng Niên cố ý tránh chủ đề nhạy cảm, đều hỏi chuyện công việc, Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Trước khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên nhắc nhở Thẩm Thanh Hoà một lần nữa: “Thẩm Thanh Hoà, nhớ kỹ lời em nói, đừng vì người khác mà từ chối em, nếu hoàn toàn là vì em, em có thể tiếp nhận sự từ chối của người.”
Thẩm Thanh Hoà không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên nói thêm: “Em cũng vậy. Em thích người là vì người, nếu có một người, nếu em rời xa người, cũng không phải là do ai khác, bao gồm cả Thích Tử Quân, em không biết cô ấy có vai trò gì trong cuộc sống của người, nhưng em sẽ không vì cô ấy mà nhượng bộ.”
“Em không cần phải như thế với em ấy, em ấy cũng chỉ là trẻ con thôi.” Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nói, Thẩm Giáng Niên nín thở, đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Hoà chủ động nhắc tới Thích Tử Quân, hiếm mà có được, Thẩm Giáng Niên thấp giọng hỏi, “Vậy người thích cô ấy không?”
“Tôi đối với em ấy, không có loại thích này.” Thẩm Thanh Hoà nói rõ.
“Nhưng mà, em thấy cô ấy đối với người, chính là kiểu này.”
“Chẳng qua, em ấy có thói quen ỷ lại tôi.”
“Cho nên, rốt cuộc cô ấy là gì của người?” Cuối cùng cũng vào trọng điểm, Thẩm Giáng Niên khó hiểu, “Cô ấy là người thân của người sao?”
“Không phải.”
“Vậy là gì? Em đoán không ra.” Không phải họ hàng, không phải người thích, vậy là gì của nhau?
“Nói ra thì rất dài, tôi có mặt trong quá trình trưởng thành của em ấy, cho nên, em ấy khá ỷ lại tôi.”
“Người bao nuôi em ấy à?”
“….” Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, “Cái đầu nhỏ nghĩ gì đó, trước khi em ấy kết hôn, tôi sẽ lo cho em ấy.”
“Lỡ đâu không hết hôn thì sao?”
“….”
“Không được không được rồi, em không thể nghĩ như thế, em phải nghĩ cách để cô ấy mau kết hôn, miễn cho cô ấy không quấy rầy người nữa.”
Thẩm Thanh Hoà lại bất đắc dĩ, thở dài nói: “Em đó, tự lo cho bản thân cho tốt đi.” Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, “Nếu không thích cô ấy, thì không được ái muội với cô ấy, tim của người ta sẽ khó chịu, ngày hôm đó, ở khách sạn, người đẩy em ra, còn đi ôm cô ấy, em ghen.”
Thẩm Thanh Hoà khẽ thở dài, không lên tiếng, Thẩm Giáng Niên kiềm chế lại tâm tình, “Được rồi, được rồi, biết giữa hai người không có gì, vậy thì em yên tâm, chứ không, em lại đem người ta thành tình địch, không có cách nào thích cô ấy được, nếu người đã có sứ mệnh là chăm sóc người ta đến khi kết hôn, thì em cũng vì mục tiêu này mà nỗ lực.”
Sau khi cúp điện thoại một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, những gì Thẩm Thanh Hoà nói không thể là giả, cô tin tưởng người này vô điều kiện. Nghĩ lại những gì đã xảy ra trước đây, cũng như thế, Thẩm Thanh Hoà đối với Thích Tử Quân là bất đắc dĩ, người này sẽ vì Thích Tử Quân đến nhà mà cả đêm không về nhà, nhưng đối với cô thì khác, chủ động mang cô về nhà, còn vào trong nhà bếp, ăn sủi cảo do cô làm…. Aizz, thật sự muốn làm đồ ăn ngon cho Thẩm Thanh Hoà, dỗ dành người này ngủ, Thẩm Giáng Niên ngã nằm trên giường, nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, cả người nhộn nhạo, nhịn không được muốn động tình.
Cũng may, tiếng WeChat vang lên, phân đi lực chú ý của cô, nhưng vừa thấy người nhắn tin, Thẩm Giáng Niên chẳng có hứng thú, là Đoạn Ngọc. Đoạn Ngọc: Giáng Niên, gần đây bận gì thế?
Thẩm Thanh Hoà đã nói rõ ràng là không được kết giao với Đoạn Ngọc, Thẩm Giáng Niên tự nhiên nhớ rõ, vì vậy cố ý giữ khoảng cách với Đoạn Ngọc. Thẩm Giáng Niên: Em không bận, đang ở nhà, chị Ngọc dạo này có khỏe không?
Đoạn Ngọc: Khá tốt, nhà em ở đâu?
Thẩm Giáng Niên: Bắc Kinh.
Đoạn Ngọc: Thật trùng hợp.
Thẩm Giáng Niên có linh cảm xấu, trùng hợp như vậy là gì? Đoạn Ngọc: Quê quán chị cũng ở Bắc Kinh, hai ngày nữa sẽ trở lại, có thời gian gặp nhau ăn tối nha.
Thẩm Giáng Niên thực sự không muốn đồng ý, nhưng không thích hợp để từ chối trực tiếp Thẩm Giáng Niên: Được rồi, đến lúc đó có thời gian, mời chị Ngọc ăn tối.
Ừ, đến lúc đó, sẽ tìm cớ, không có thời là được. Đoạn Ngọc gửi lại icon mặt cười, Thẩm Giáng Niên cũng gửi lại icon mặt cười.
Ngày hôm sau, Thẩm Giáng Niên nhận được tin nhắn WeChat từ Đoạn Ngọc, nói đã đến Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên cạn lời, tốc độ này cũng nhanh quá rồi, hai người trò chuyện vài câu, Thẩm Giáng Niên cẩn thận quan sát, do dự, nếu Đoạn Ngọc nói muốn đi ăn tối, cô nhất định phải chừa đường lui để từ chối.
Nhưng mà, Đoạn Ngọc không có nói muốn đi ăn, mà phàn nàn với cô đôi lời, Đoạn Ngọc: Mới xuống máy bay, phải đi tiếp khách rồi, haizz, trốn mãi cũng không trốn được, cũng không biết, bữa tiệc này là chuyện gì.
Thẩm Giáng Niên mừng thầm, nhưng vẫn lịch sự trả lời: Vậy chị Ngọc uống ít thôi.
Đoạn Ngọc: Chị ghét uống rượu a. [Haiz.jpg]
Đoạn Ngọc gửi một biểu tượng cảm xúc thở dài, Thẩm Giáng Niên suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Đoạn Ngọc lại gửi tin nhắn: Giáng Niên, xin em giúp một chuyện.
Lòng Thẩm Giáng Niên căng thẳng, lại không thể vội vàng từ chối, Thẩm Giáng Niên: Chị nói thử đi.
Đoạn Ngọc: Chị đoán đêm nay bọn họ sẽ chuốc rượu chị, lúc bắt đầu uống chị sẽ nhắn cho em, chị uống được nửa canh giờ, em gọi cho chị, không cần nói gì khác, chỉ cần hối chị về nhà là được; sau đó, nếu chị còn chưa thoát được, vậy cách một đoạn thời gian, em hối chị tiếp, như vậy chị mới thoát ra khỏi bàn tiệc được.
…. Việc này, cũng không khó, nhưng Thẩm Giáng Niên không muốn đồng ý, nghĩ lại thì không cần gặp mặt, cũng không có làm gì khác, miễn cưỡng đồng ý cũng được, Thẩm Giáng Niên: Chỉ cần gọi, kêu chị về nhà là được rồi à?
Đoạn Ngọc: Đúng vậy.
Tối đó, lúc 19 giờ, Thẩm Giáng Niên nhận được tin nhắn của Đoạn Ngọc: Chị bắt đầu uống.
Thẩm Giáng Niên dường như đang thực hiện một nhiệm vụ, Thẩm Giáng Niên: Em biết rồi.
19 giờ 30, Thẩm Giáng Niên gọi cuộc điện thoại đầu tiên, nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, cô nói một cách máy móc: Đừng uống rượu, về sớm.
Lúc 19:45, Thẩm Giáng Niên thực hiện cuộc gọi thứ hai, bên kia điện thoại có tiếng cười, Thẩm Giáng Niên cau mày nói: Chị vẫn còn uống à? Về nhà sớm đi. Trước khi cúp điện thoại, nghe thấy tiếng cười ở đằng kia.
Đến 20 giờ, Thẩm Giáng Niên gọi cuộc gọi thứ ba, lần này vừa kết nối đã nghe thấy có người vừa cười vừa hét: “Ôi chao, Đoạn Ngọc bị thê quản nghiêm không dám uống, chị dâu à châm chước thêm vài ly đi! Thỉnh thoảng Thẩm Giáng Niên nghe tiếng Đoạn Ngọc, “Mọi người đừng ồn nữa, Giáng Niên, lát nữa chị về.” Thẩm Giáng Niên nghiến răng nói, “Mau về đi!”
Lúc 20:05, Thẩm Giáng Niên không muốn gọi nữa mà phải gọi cuộc thứ tư. Lần này thì không sao, không ai bắt máy, Thẩm Giáng Niên giữ vẻ mặt ủ rũ, gọi đi gọi lại, một khi cuộc gọi được kết nối thì yên tĩnh, Thẩm Giáng Niên mất bình tĩnh, “Chị còn chưa về sao?”
Điện thoại không có âm thanh, Thẩm Giáng Niên càng thêm sốt ruột: “Chị Ngọc, rốt cuộc muốn sao đây? Không về thì cứ nói thẳng, em gọi hết lần này đến lần khác còn ý nghĩa gì nữa sao?” Tính khí tốt của Thẩm Giáng Niên đã cạn kiệt, vốn dĩ là một người thiếu kiên nhẫn.
Trong điện thoại đột nhiên có tín hiệu trả lời: “Đoạn Ngọc ở trong wc, lát nữa tự nói với cô ấy đi.”
Đời này, Thẩm Giáng Niên không thể quên được giọng nói này. Đó là Thẩm Thanh Hoà. Sao có thể lại là Thẩm Thanh Hoà? Trong nháy mắt, tâm trí của Thẩm Giáng Niên hoàn toàn rối tung.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn khóc, chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, sao có thể là Thẩm Thanh Hoà!