Trì Tiểu Trì sững sờ.
Cậu nhóc nói tiếp: “Thầy không đánh em, cũng không ghét em, không đuổi em đi. Thầy là người tốt.”
Phục hồi tinh thần lại, Trì Tiểu Trì nở nụ cười tươi sáng: “Thật là trùng hợp nha, thầy cũng rất thích chính mình.”
Mà ở giây tiếp theo, 061 đã thu lại hình ảnh Mashimaro.
Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch không còn bộ dáng bị cháy đen, khủng bố dữ tợn như ban đầu nữa, chỉ còn lộ ra khuôn mặt xinh xắn lại bướng bỉnh, lộ ra hàm răng sún, có chút cười lọt gió.
Mashimaro nhảy một cái rồi rời đi.
Trước khi rời đi, cậu nhóc không đề ra bất kỳ yêu cầu dư thừa gì với Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đưa mắt nhìn bóng dáng của cậu bé biến mất ở cầu thang, lúc này mới mất hết sức lực mà cụt hứng ngồi xuống.
Cam Đường đi đến bên cạnh cậu, đưa tay khẽ khoát lên vai cậu, dịu dàng vỗ nhẹ.
Trì Tiểu Trì nói: “Cô thấy vết sẹo trên tay thằng bé không?”
Cam Đường: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì: “Có ba vết sẹo, mỗi một nơi là hai cái lỗ đối xứng, khoảng cách cố định, sâu cỡ nửa tấc…Là cái nỉa đâm vào mà tạo thành.”
Cam Đường cũng cau mày lại khi nghĩ đến cảnh Tần Lĩnh ôm con mắt bị thương lúc ban ngày, bọn nhỏ vây bên cạnh cậu ấy, nhìn riết quen.
Quỷ cũng từng là con người, bọn họ chết rồi vặn vẹo tư tưởng, hơn phân nửa là bắt nguồn từ sự đau khổ cực độ khi còn sống.
“Bọn nhỏ…là đang mô phỏng những gì giáo viên đã từng làm với bọn họ sao?”
Có lẽ ở trong lòng đám tiểu quỷ này, nếu như không làm tốt thì sẽ phải chịu hình phạt tương tự?
Trì Tiểu Trì cũng không lên tiếng.
Cam Đường thấy Trì Tiểu Trì vừa trầm mặc vừa lo âu, liền nhẹ giọng động viên cậu: “Cậu đã làm rất khá rồi.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười nhàn nhạt.
Cam Đường nói: “Cậu rất to gan, cũng rất biết dỗ trẻ con.”
Trì Tiểu Trì: “Ha ha.”
Cậu nhấc lên áo thun của mình, phía sau đã ướt đẫm.
Cậu thay một cái khăn sạch khác, lau mình sơ sài một chút: “Là có người đã dạy tôi rất tốt.”
Người kia dịu dàng, bao dung, xuất hiện trong cuộc đời Trì Tiểu Trì như một vầng sáng, như một giấc mơ.
Cậu và anh quen biết đủ bảy năm.
Năm bảy tuổi, Trì Tiểu Trì biết nhà hàng xóm đưa đến một anh trai lớn hơn cậu hai tuổi, tên là Lâu Ảnh.
Con nít một là yêu thích người xinh đẹp, hai là yêu thích người mạnh hơn mình. Lâu Ảnh từ nhỏ đã là một người đẹp lại quân tử đạt tiêu chuẩn, chiều cao cũng hơn hẳn bạn cùng trang lứa, hầu như thỏa mãn tất cả tưởng tượng của Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh còn đang thu dọn hành lý, Trì Tiểu Trì liền mặt dày mà hé cửa gọi: “Anh gì đó ơi, anh gì đó ơi.”
Lâu Ảnh xoay người lại, mặt mày vẫn còn một chút lo lắng bất an.
Chú ý tới hạt đậu nhỏ phía sau cửa, anh ôn hòa nở nụ cười: “Hử?”
Trì Tiểu Trì từ nhỏ đã dẻo mồm: “Anh thật là đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Lâu Ảnh được người cùng giới khen như vậy, hơi run lên một chút, bất chợt đôi mắt cũng cong lên: “Cám ơn.”
Trì Tiểu Trì chờ cả buổi cũng không chờ được câu tiếp theo của anh, bỗng cảm thấy hiếu kỳ: “Ồ, sao anh không khen em đẹp?”
Lâu Ảnh không nhịn được mà bật cười ra tiếng, thả cuộn đay rối trong tay xuống, đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì, tỉ mỉ khom người quan sát, sau đó mới cho ra một đáp án rất chân thành: “Ừm, rất xinh đẹp.”
Lúc đó Trì Tiểu Trì căn bản không biết đây là một đứa trẻ đang mang nỗi đau mất cha mất mẹ.
Lâu Ảnh nhỏ như vậy mà chỉ biết đem vết thương của mình che lấp, một mình nhấm nháp, không để cho người khác nhìn thấy, chẳng qua là sợ người khác bị kinh hãi.
Lâu Ảnh bày ra thế giới tốt đẹp như vậy cho Trì Tiểu Trì, cho dù sau đó anh rời đi thì Trì Tiểu Trì cũng không lựa chọn đi ngược với thế giới, vẫn ngoan cường cố chấp, vừa buồn cười lại vừa dịu dàng.
Giường còn trống chỉ có giường hai tầng, Trì Tiểu Trì vốn muốn nằm ở tầng dưới, nhưng Cam Đường lại vô cùng phóng khoáng, vỗ giường rồi mời cậu: “Lên đây đi, tôi không ngại. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì còn có thể chiếu cố lẫn nhau.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, ôm chăn lên giường rồi chiếm nửa cái giường, vẫn mặc quần áo mà ngủ.
Nằm trên giường, cậu vẫn còn tâm sự.
Cơ chế của thế giới này cũng không khó đoán: Đối với đám tiểu quỷ không thể dung túng quá mức, nếu không sẽ khiến ác niệm của bọn họ vô hình trung mở rộng và bành trướng vô hạn, bọn họ sẽ muốn cái gì thì lấy cái đó, Tần Lĩnh chính là ví dụ. Nhưng cũng không thể quá nghiêm khắc với bọn họ, chỉ cần hơi chút từ chối một cách thô bạo thì sẽ có khả năng nhận lấy trả thù.
Nói trắng ra là phải làm một giáo viên đúng mực.
Nhưng mà bọn họ đã vượt giới hạn trước khi biết được việc này.
Bọn họ đã đổ máu, ai biết đám nhóc này tiếp theo sẽ làm ra những chuyện gì đây.
Nghĩ như vậy, đến tận sau nửa đêm cậu mới chìm vào giấc ngủ.
Khi Trì Tiểu Trì rơi vào giấc mộng không quá an ổn cho lắm thì mơ hồ nghe thấy một giọng nói khẽ than thở bên tai: “Em đó nha…”
Ngay sau đó, cậu cảm giác vành tai hơi âm ấm lại ngưa ngứa, cảm xúc kích thích như dùng lông chim gãi nhẹ gan bàn chân, khiến cậu cuộn tròn ngón chân lại, khẽ túm lấy ráp trải giường.
Cậu khẽ hừ ra tiếng: “…Ưm.”
…Cũng may chưa tỉnh lại, cậu trở mình rồi ngủ thiếp đi.
Nhắc tới cũng lạ, sau nửa đêm cậu ngủ cực an ổn, ngay cả nằm mơ cũng không có.
Nhưng sau khi tỉnh lại, điều mà Trì Tiểu Trì lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Sau khi hưởng được mùi máu tanh, bầu không khí của bọn nhóc trở nên khác thường.
Bọn nhóc ngồi ở trong phòng ăn, thống nhất cùng nhau im lặng, rũ tay, cúi đầu, ánh mắt non nớt trao đổi tin tức mà chỉ có bọn nhóc mới có thể hiểu.
Liễu Thành Âm nâng bữa sáng bước vào phòng ăn, mùi khét nồng nặc phả vào mặt khiến cô lảo đảo, thiếu chút nữa đã nôn ra.
Khi cô có thể dừng chân đứng lại thì hơn hai mươi khuôn mặt hoa hướng dương không chút biểu tình chuyển về phía cô, khiến người ta nhìn thấy mà đổ mồ hôi giàn giụa.
Liễu Thành Âm phải ổn định tâm lý đến hơn nửa đêm, thấy tình hình như vậy, cố gắng trấn tĩnh, thẳng tắp sống lưng, chậm rãi đi vào phòng ăn rồi lần lượt phân phát thức ăn.
Ngược lại, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại rất yên tĩnh và quy củ, nhận hộp cơm, gắp rau, bỏ vào miệng, yên lặng nghiền ngẫm.
Rất nhanh, có ba bốn đứa nhóc liền phun cơm trong miệng ra ngoài rồi hét lên: “Cô ơi, chúng em không muốn ăn cái này! Khó ăn quá!”
Lập tức có người đồng thanh, rất nhiều đứa nhóc lấy đũa gõ lên miệng bát, bắt đầu ồn ào.
Sắc mặt của những người đứng ở cửa phòng ăn đều trở nên khó nhìn.
Bọn họ nghĩ đến chuyện của Tần Lĩnh, e rằng độ khó của thế giới này sẽ tăng lên, tình huống sẽ càng ngày càng mất khống chế, lại không ngờ rằng dị biến lại đến nhanh như vậy.
Liễu Thành Âm gượng cười: “Vậy…các em muốn ăn món gì, để cô nấu cho các em? Thịt viên sốt tương đỏ, hay là canh gà, hay các em muốn ăn—”
“Cô ơi.”
Một đứa nhóc cắt ngang lời cô, liếm liếm miệng, nhìn chằm chằm Liễu Thành Âm một cách thèm thuồng, bi bô nói: “…Thịt của cô ăn có ngon không?”