“Tớ về sau sẽ chú ý hơn. Ngày mai đưa hai bé con đi mẫu giáo rồi, về sau tớ không cần phải ngày ngày ở bên cạnh chúng nữa.” Tô Khiết cũng hiểu Nguyễn Hạo Thần, cho nên cẩn thận vẫn hơn. Cũng may mấy ngày nay cô đã tìm được cho hai đứa nhóc một trường mẫu giáo tốt, ngày mai là có thể đưa chúng đi học rồi.
“Ừm, đợi hai bé con đi học, tớ sẽ đón đưa chúng. Bé Kỳ trong thời gian ngắn này đã dần thích ứng được rồi, một mình tớ hoàn toàn không thành vấn đề. Cậu nếu như không tiện thì không cần ngày ngày phải đến đâu.” Hứa Dinh Dinh vẫn còn chút lo lắng.
Tô Khiết không trả lời, ánh mắt nhìn về hai đứa trẻ càng trở nên dịu dàng.
“Tổng giám đốc, anh tối nay có hẹn với tổng giám đốc Lý, ông ấy còn đặc biệt bay từ thành phố C đến đây.” Nguyễn Hạo Thần gọi điện thoại dặn dò xong liền trực tiếp cúp máy, thư ký Lưu chỉ đành chạy đến dò xét tình hình.
“Đầu lùi lại” Nguyễn Hạo Thần không chút do dự mà trả lời một câu, đưa tay lên liếc nhìn đồng hô. Mới có hơn năm giờ, vẫn chưa đến giờ tan làm, nhưng anh liền đứng dậy bước ra ngoài. Thư ký Lưu ngẩn người, tổng giám đốc là muốn về sớm sao? Việc đã hẹn lùi lại thì không nói, lại còn vê sớm, rốt cuộc tổng giám đốc hôm nay có chuyện quan trọng gì?
Đương nhiên quyết định là ở tổng giám đốc, thư ký Lưu không dám hỏi nhiều, chỉ đành nghĩ cách nói chuyện với tổng giám đốc Lý.
Khi Nguyễn Hạo Thần trở vê căn biệt thự vừa đúng sáu giờ. Vừa bước xuống xe, môi anh hơi cong lên. Hôm nay anh đột nhiên về sớm như vậy, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào.
“Cậu chủ, cậu hôm nay sao vê sớm vậy?” Chị Lý bất ngờ nhìn Nguyễn Hạo Thần đột ngột trở về, nghĩ đến Tô Khiết vẫn chưa quay lại, cơ thể chị có chút run rẩy.
“Ừm” Nguyễn Hạo Thần bước vào nhà, không nhìn thấy Tô Khiết, anh ngẩn người: “Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ đã ra ngoài rồi, vẫn chưa về.” Nguyễn Hạo Thần đã hỏi vậy, chị Lý nhất định phải trả lời.
“Ra ngoài rôi? Chị biết đi đâu không?” Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến lúc năm giờ cô gọi điện cho anh hỏi khi nào về, anh cứ nghĩ rằng lúc đó cô đang ở nhà.
“Mợ chủ không nói ạ” Chị Lý không phải người lắm mồm lắm miệng, hơn nữa chị sợ mình nói nhiều sẽ khiến Nguyễn Hạo Thần tức giận.
“Ừm.” Nguyễn Hạo Thần trầm giọng đáp, sắc mặt hơi trầm xuống. Anh không ngờ rằng anh cố ý vê sớm, vậy mà cô lại ra ngoài.