“Chồng ơi, ông nói xem bây giờ để ba mẹ nhìn thấy Tô Khiết, không biết sẽ vui mừng đến cái dạng gì, ba mẹ lớn tuổi rồi, ông nói xem có thể…” Phạm My lo lắng hai người già nhìn thấy Tô Khiết thì sẽ rất vui vẻ, quá kích động, sợ là sẽ xảy ra chuyện.
“Để tôi đi vào trước, trước tiên để mấp mé với ba mẹ, bà dẫn theo con bé đi vào chậm một chút.” Đường Vân Thành cũng thấy có thể là như vậy, cho nên ông cảm giác cần phải đi vào trước để nói chuyện với hai người già.
Tránh cho việc quá đột ngột, quá kích động!
“Ủa sao con lại trở lại rồi, nghe nói nhiệm vụ rất thuận lợi mà, nhưng mà lúc này con chạy đến đây để làm cái gì đây?” Ông cụ Đường nhìn thấy Đường Vân Thành, rõ ràng là cảm thấy bất ngờ, nhưng mà đương nhiên cũng rất vui, bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành rất thuận lợi.
“Ba, mẹ, con có một chuyện muốn nói cho hai người, hai người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Đường Vân Thành nhìn về phía hai cụ, cố gắng suy nghĩ phải dùng từ như thế nào mới thích hợp.
“Sao vậy, có phải là Lăng Tử bị thương không?” Bà cụ Đường nghe thấy lời này của ông thì đứng phắt dậy.
“Không có khả năng đâu, lúc nãy Lăng Tử còn mới gọi điện thoại về cho tôi mà, nghe không giống như là có việc gì, hơn nữa nghe thấy Lăng Tử rất vui vẻ, còn nói là chẳng mấy trong nhà họ Đường của chúng ta sẽ có việc mừng.” Ông cụ Đường lại liên tục phủ nhận lời của bà cụ Đường.
“Có phải là Lăng Tử sắp kết hôn không, kết hôn là việc vui, chúng ta phải chuẩn bị là chắc chắn rồi, nhưng mà còn cần phải chuẩn bị tâm lý cái gì chứ, đương nhiên đây là chuyện vui rồi. Chúng ta rất vui mừng, thật sự rất vui mừng, bọn ta cũng rất hài lòng với cô nhóc đó.” Ông cụ Đường cảm thấy phản ứng này của Đường Vân Thành rõ ràng là quá khoa trương.
“Ba, mẹ, bọn con đã tìm được con gái của Thúy Nhi rồi.” Đường Vân Thành âm thầm hít một hơi, vẫn là trực tiếp nói ra
Nhưng mà lúc Đường Vân Thành nói ra lời này, ông nhanh chóng đi đến bên cạnh của hai cụ, đề phòng vạn nhất.
Thân thể của bà cụ Đường lung lay, sau đó hai chân mềm nhũn, trực tiếp trượt thẳng xuống đất, may mắn là Đường Vân Thành đứng gần của bà nên nhanh chóng đỡ bà lại.
“Con, con, con vừa mới nói cái gì?” Lúc này ông cụ Đường cũng không khá hơn là bao so với bà cụ Đường, chỉ là bởi vì ông vẫn luôn ngồi, cho nên ông cũng không có tình huống nguy hiểm.