– Ta biết rồi, ta sẽ an phạn thủ thường.
Dương Khai nghiêm mặt.
Nửa canh giờ sau, tất cả đã khôi phục xong, Kỷ Bình tiếp tục xem tấm bản đồ da thú, chỉ hướng cho mọi người, suốt dọc được cũng không gặp nguy hiểm nào lớn.
Ngày nọ, Quỷ Triệt đang đi đầu nhóm bỗng dừng lại, thần sắc ngưng trọng nhìn phía trước.
Cách đó mấy chục dặm, cát vàng vần vũ đầy trời, tựa như một con cự long màu vàng, chạm trời chạm đất, bao phủ cả một vùng rộng lớn, trông về phía trước chỉ thấy hoang vu, như không có sinh khí.
Một luồng khí tức hung hiểm lạ thường truyền đến từ đó, đám người Quỷ Triệt lần lượt thả thần niệm về phía đó điều tra, nhưng không thu được gì, thần niệm căn bản không xuyên qua được cát vàng, ở đó hình như có thứ gì ngăn cản không cho thần niệm xâm nhập.
Quỷ Triệt hướng mắt qua Dương Khai, ra hiệu cho hắn đi dò la.
Dương Khai không nói gì, gật gật đầu, cẩn trọng đi về phía khu vực phủ cát vàng.
Chẳng mấy chốc sau, hắn đã tới ngoài rìa vùng cát bay, vận sức bảo vệ quanh người, hắn sải bước vào trong khu vực đó.
Cát bay vần vũ như những đường lợi khí, điên cuồng đánh vào người Dương Khai, cho dù có thánh nguyên bảo vệ, hắn cũng bị đánh tới đau buốt, cố mở to mắt ra nhìn xung quanh nhưng chỉ có thể nhìn thấy được trong vòng một thước.
Đám người Quỷ Triệt đã nhận ra nguy hiểm ở đây, thì làm sao Dương Khai không phát hiện ra được?
Thần niệm hàm chứa bí mật không gian phóng thích, đột phá phong tỏa của không gian, nhảy vọt về phía trước, Dương Khai nhanh chóng nhìn rõ tất cả, phạm vi cát vàng bao phủ vào khoảng ba mươi dặm, trong ba mươi dặm này ẩn chứa sóng năng lượng gió và đất dày đặc.
Hai loại năng lượng pha lẫn vào nhau, dệt nên một tấm lướt lớn gió không thổi lọt, sở dĩ đám người Quỷ Triệt không dùng thần niệm điều tra được cũng chính vì nguyên do này.
Dương Khai vốn tưởng nơi này là kỳ quan tự nhiên, nhưng khi một luồng khí tức hung hiểm thình lình tới gần hắn từ một phía nào đó, hắn liền không cho là vậy nữa.
Trong khí tức đó ẩn chứa một luồng dao động sinh mệnh tà ác, giữa thế giới cát bay vần vũ này, rõ ràng còn có vật sống tồn tại.
Hắn đứng im một chỗ, mở to hai mắt nhìn về hướng bắt nguồn của khí tức đó, muốn xem xem rốt cuộc thứ gì đang tiếp cận mình.
Mặt đất bắt đầu run rẩy, khí tức hung sát đó cách hắn mỗi lúc một gần, thậm chí hắn còn ngửi được một mùi tanh hồi nghe mà muốn ngất đi.
Không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy được mặt đất không ngừng sụp lún, hình thành nên nhiều cát hơn nữa, bị cuồng phong cuốn lên trời, khiến tầm nhìn càng thêm mờ.
Mơ hồ, hai cái càng to lớn chụp về phía hắn, cái càng đó vừa đóng vừa mở, như có thể cắt đứt không gian,. Nguy hiểm cận kề, Dương Khai vội vàng bứt ra lùi về sau, ngay khoảnh khắc hắn rời khỏi phạm vi cát bao phủ, hắn đã nhìn thấy hai con bắt đỏ ngầu, nhìn chòng chọc mình qua màn cát.
Áp lực vô hình truyền ra từ trong bão cát, Dương Khai gần như không thở nổi.
Phong Lôi Vũ Dực mở rộng sau lưng, tốc độ của Dương Khai đẩy lên tới cực đại trong nháy mắt, thoắt cái đã vượt qua mười mấy dặm, một cái càng màu tím xuyên qua bão cát, hướng về vị trí trước đó của hắn, cắt ngang hư ảnh còn lại.
Cả người Dương Khai toát mồ hôi lạnh, không ngoái đầu lại, chạy về phía đám người Quỷ Triệt.
Mấy chốc sau, hắn tới cạnh Quỷ Triệt, sắc mặt tái nhợt.
– Phát hiện được cái gì rồi?
Quỷ Triệt vội vàng hỏi, Cam Cơ và Lạc Dao, Kỷ Bình cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
– Một loài mãnh thú!
Dương Khai cau mày.
– Có thể ngự sử sức mạnh gió và đất, có hai cái càng lớn, mắt màu đỏ, hình như còn có một cái đuôi vểnh lên cao. Trong bão cát đó, cả người nó hoàn toàn bị che lấp, cho dù có đứng cạnh cũng không nhìn thấy, rất nguy hiểm.
– Người nó có màu tím đúng không?
Quỷ Triệt khẽ động thần sắc, vội vàng hỏi.
Dương Khai nghĩ một lúc rồi gật đầu:
– Phải, lúc ta đi, nó đưa càng ra ngoài, đúng là màu tím, ngươi biết đó là gì?
Ba người kia cũng giương mắt ra nhìn Quỷ Triệt.
Quỷ Triệt thì lại chợt nhếch miệng cười, nói ba với ba người với giọng khoe khoang:
– Xích Vĩ Tử Giáp hạt, nghe bao giờ chưa?
Vừa nghe y nói vậy, cả ba đều mắt sáng rực, đều lộ biểu cảm động tâm.
Cam Cơ quát:
– Không phải chứ? Là Xích Vĩ Tử Giáp hạt thật ư?
– Từ những gì Dương Khai nhìn thấy, cộng thêm phán đoán của ta, nó hẳn là Xích Vĩ Tử Giáp hạt không sai, lần này tìm được đồ tốt rồi, ha ha, cho dù không tìm được nơi tôi luyện thì một con Xích Vĩ Tử Giáp hạt cũng không uổng chuyến này.
Quỷ Triệt cười lớn không ngừng.
– Nhưng Xích Vĩ Tử Giáp hạt là yêu thú cấp chín, ngang với cường nhân Phản Hư Cảnh đó, mấy người chúng ta có thể giết được nó không?
Ánh mắt Lạc Dao đầy lo lắng.
– Hẳn là không có vấn đề gì.
Cam Cơ ngẫm một lúc.
– Yêu thú suy cho cùng vẫn là yêu thú, hơn nữa nó sống ở đây nhiều năm, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ dựa vào bản năng để đối nghịch với chúng ta thì chỉ có đường chết.
– Quả đúng là vậy.
Kỷ Bình cũng không có ý kiến, vẻ mặt manh động.
– Yêu thú đó tốt lắm hả?
Dương Khai lộ vẻ nghi ngờ.
Quỷ Triệt nhếch miệng cười:
– Còn tốt hơn cả yêu thú cấp mười. Các loài yêu thú khác ngoài nội đan ra thì chẳng còn thứ gì đáng giá. Móng vuốt, răng, lông hay da tuy có chút tác dụng, nhưng cũng không nhiều. Song loài Xích Vĩ Tử Giáp hạt này thì khác, giáp xác, đuôi, cặp càng của nó đều có thể dùng để luyện chế bí bảo, bí bảo luyện ra chắc chắn là Hư cấp. Máu và độc tố có thể dùng luyện đan, nội đan còn có thể giúp võ giả tăng công lực, có thể nói cả người nó toàn là báu vật! Đáng giá nhất là nội đan của nó, vì nó là yêu thú hai thuộc tính, nó đã dung hợp cả hai thuộc tính gió và đất một cách hoàn hảo, nếu cho võ giả tu luyện thuộc tính Phong hoặc Thổ hấp thụ, thì người đó rất có thể sẽ khám phá được bí mật của một lĩnh vực khác, ngươi nói xem có tốt hay không?
Lần này thì Dương Khai cũng giật mình rồi.