Vù!
Đại La Thần Đỉnh vừa xuất hiện, hư không chợt rung lên, Đại La Thần Đỉnh vừa dày vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, ánh lên ánh sáng vàng kim chói lọi, độn giáp thiên tự bao quanh Đại La Thần Đỉnh tự xếp thành một hàng, bên trên còn có cả thiên âm đại đạo giao hoà với nhau vang vọng.
Trấn áp cho ta!
Diệp Thành hắng giọng, hắn vung tay ra đòn dứt khoát, Đại La Thần Đỉnh trong chốc lát biến to hơn, trấn áp từ trên trời xuống, hướng về phía gã thanh niên ba mắt kia, áp lực cả hằng trăm nghìn cân đè nén xuống.
Phụt!
Ngay lập tức, gã thanh niên bị Đại La Thần Đỉnh trấn áp lùi về sau, hắn kinh ngạc, nhìn Đại La Thần Đỉnh đã biến lên to đùng: “Đại La Thần Thiết?”
Vì cơ thể tên kia bị trấn áp nên lúc này Phong Dực nhân cơ hội sát phạt tới, quất ra một roi thật mạnh vào người hắn.
A….!
Tên ba mắt đau đớn kêu gào, đầu óc choáng váng, thất khiếu chảy máu.
Vù!
Lúc này, Lôi Viêm vung Bá Long Đao tới, đao mang dài cả chục trượng quất ra hết sức choán mắt trong màn đêm.
“Không, không..”, thấy đao mang màu vàng kim giáng từ trên trời xuống, gã thanh niên ba mắt kinh hãi, vì hắn biết nếu lúc này hắn trúng đao kia thì chắc chắn chỉ còn đường chết.
Thế nhưng cho dù hắn biết như vậy nhưng cũng chẳng thể còn cách nào khác vì cơn choáng váng đầu óc hiến hành động của hắn trở nên chậm chạp hơn và do vậy mà hắn căn bản không có khả năng chặn lại đao mang tuyệt sát vừa rồi.
Phụt!