Tuy rằng bọn hắn hôn mê, thế nhưng đối với thời gian trôi qua bao lâu vẫn có thể cảm ứng được. Vừa mới cảm ứng đã biết rõ thời gian hôn mê đã được tám chín ngày, đã vượt quá thời gian ước định lúc trước.
Chỉ sợ, nếu như đoán không sai, hiện tại tông môn bọn hắn đã cùng đối chiến với Hóa Vân tông, thậm chí còn xuất hiện cục diện không thể vãn hồi.
– Cái gì? Nhanh vậy sao?
Nghe hắn nói như thế, hai tay Nhiếp Vân xiết chặt. Hắn không nghĩ tới đối phương lại có ước định này, sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên, bàn tay chộp một cái.
– Ở lại trong Tử Hoa động phủ cho ta!
Sưu!
Thu mấy người này vào trong động phủ, bản thân Nhiếp Vân thì nhoáng cái đi tới trước mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không tìm được bảo bối phù hợp với nàng. Lúc này nàng đang ngồi yên trong một chỗ ở động phủ, nhìn thấy hắn đến mới chậm rãi đứng lên.
– Hóa Vân tông gặp phải nguy hiểm, phải lập tức trở lại tông môn. Nàng cứ yên tâm ở trong Tử Hoa động tu luyện đi! Đợi giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ đi tìm nàng!
Nhiếp Vân nói.
Những tông môn khác vây công Hóa Vân tông, nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng. Nhất là Di Hoa kia, nhất định đối phương có lòng tin tất thắng, nhưng vậy cho dù thực lực bây giờ của hắn đã mạnh thì cũng không thể ngồi yên. Phải đứng ra ngăn chặn nguy hiểm. Cho nên, Nhiếp Vân cũng không hy vọng Đạm Đài Lăng Nguyệt mạo hiểm.
– Ta đi cùng với ngươi!
Lắc đầu, Đạm Đài Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói.
– Ta biết rõ thực lực của nàng không kém, thế nhưng lần này nhất định rất là nguy hiểm, nàng vẫn nên chờ đợi ở chỗ này thì hơn!
Nhiếp Vân cắn răng nói một câu.
– Không, ta muốn ở cùng với ngươi một chỗ!
Trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ kiên định.
– Nếu để cho ngươi ở đây, một mình ta trở về Hóa Vân tông, ngươi có đồng ý không?
– Cái này…
Nghe nàng nói như thế, Nhiếp Vân sững sờ.
Đúng vậy, hắn một lòng muốn để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt an toàn. Thế nhưng lại không để ý tới cảm nhận của nàng, nếu như nàng bảo mình đợi ở đây, mà nàng lại đi xông pha nguy hiểm. Như vậy nhất định hắn sẽ không cho phép.
– Cảm ơn nàng!
Hiểu rõ điểm này, trong mắt Nhiếp Vân tràn ngập cảm kích.
Tuy rằng giữa hai người không có một câu thân mật, thế nhưng hành động như vậy đã chứng minh cho tất cả.
– Thanh U Minh Kiếm này thứ do vị tiền bối lấy ra từ trong U Minh giới, một khi xảy ra chuyện gì nó cũng có thể giúp đỡ nàng!
Biết rõ tâm ý của Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân cũng không khuyên can nữa mà cổ tay khẽ đảo, lấy U Minh Kiếm ra.
Tình cảnh của Hóa Vân tông lúc này mỗi người đều biết. Dưới loại tình huống này, tám đại tông môn nếu như vẫn dám đến xâm phạm đã nói rõ bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Mặc kệ thực lực của hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt như thế nào, trong đại loạn như vậy có thêm một kiện bảo vật cũng coi như có thêm một thủ đọan bảo vệ tính mạng.
U Minh Kiếm đến từ U Minh, Tạ Trương Huệ Tử tốn mấy năm mới có thể lấy được. Lại dung hợp linh hồn của nàng, phẩm chất không thua Kiếm Thần chi kiếm, uy lực vô cùng. Loại binh khí này vạn năm khó gặp, để cho nàng hộ thân là quyết định mà Nhiếp Vân đã sớm nghi tới, không có một chút không nỡ nào.
– Được!
Bàn tay trắng nõn tiếp nhận U Minh Kiếm, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có ý từ chối.
Hai người đã biết âm của nhau, như vậy tất cả lời nói cũng đã mất đi ý nghĩa.