Cố Thanh Sơn bất thình lình quay đầu lại.
Chỉ thấy ở một chỗ cách mình vô cùng xa phía bên kia, có một gã cả người bao phủ bởi bộ trường bào đang chăm chú nhìn hắn.
“Sao cô lại tới đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta sợ ngươi gặp phải chuyện bất trắc gì.”
Nói xong, nàng đi tới, đứng ở bên người Cố Thanh Sơn.
Chiếc trường bào đó vô cùng thần kỳ, nó có thể che đậy triệt để khí tức trên người nàng, hơn nữa đám ma quỷ đều còn đang bận quan tâm hai vị Quỷ Vương đại chiến, cho nên vẫn chưa có tên ma quỷ nào phát hiện ra thân phận của nàng.
“Không cần lo lắng, ma quỷ ở đây không thể phát hiện thân phận thật của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Lạc Băng Ly thở dài: “Sao lại không cần lo lắng? Ngươi là người đầu tiên đến từ tương lai trong vạn năm qua, nếu ngươi gặp phải bất kì điều ngoài ý muốn gì, mọi sự chuẩn bị của chúng ta đều trở nên uổng phí.”
Cố Thanh Sơn hơi chuyển động con ngươi.
Hắn không dấu vết liếc nàng một cái, ánh mắt lại chuyển về phía hai vị Ác Côt Quỷ Vương đang giao đấu giữa không trung.
“Ta đã đến đây một vài lần, vấn đề nào cần chú ý ta sẽ chú ý, yên tâm đi.”
Lạc Băng Ly cũng nhìn lên trên không, bị cuộc giao tranh giữa hai vị Quỷ vương Ác Cốt hấp dẫn.
“Hai tên Quỷ Vương này tranh đoạt mảnh vụn Ma giới?” Nàng hỏi.
“Không rõ lắm, ta một mực tĩnh tu, nghe được động tĩnh mới ra ngoài xem tình hình.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bọn chúng là huynh đệ song sinh?” Nàng lại hỏi.
“Kệ bọn chúng… Cô phải hiểu một điều, ma quỷ đều chứa đựng quỷ kế và giả dối, nếu như cô cứ ở đây quan tâm chúng làm cái gì, cô sẽ không thể tĩnh tâm làm chuyện của mình.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cho nên ngươi căn bản không để ý tới những hỗn loạn của ngoại giới.” Lạc Băng Ly trầm ngâm, như đang suy nghĩ gì đó.
“Đúng, ta phải mau chóng giúp cho Trật tự tiến hóa, sau đó khiến Thần tộc giúp chúng ta đi lấy Thiên kiếm.” Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Hai người lại nhanh chóng rơi vào trầm mặc.
Trên bầu trời, hai tên Quỷ vương Ác Cốt tranh đấu ngày càng kịch liệt.
Một lúc lâu.
Lạc Băng Ly mở miệng lần nữa: “Kỳ thực ta đã luyện chế ngọc điệp xong xuôi hết rồi, chúng ta hoàn toàn có thể bỏ Hình Nhân Ánh Sáng lại, đi đến nơi mà Nhân tộc đã bố trí trước kia. Từ đó ngươi có thể trực tiếp bước chân vào lịch sử chân chính, đi đến thời khắc cuối cùng của Nhân tộc chúng ta.”
“Thế nhưng Hình Nhân Ánh Sáng nhất định có cách đi theo ta. Trước kia nó và Thần Kim Diễm đều có thể đi theo ta, ta không thể mạo hiểm như vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi sợ bọn chúng?” Lạc Băng Ly nghiêng đầu hỏi.
“Đương nhiên, thực lực của Hình Nhân Ánh Sáng là Tứ Trụ Thánh cảnh đỉnh phong, còn có thể triệu hoán vô số Thần tộc, nó có thể giết ta bất cứ lúc nào.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đừng sợ nó, vạn nhất có vấn đề gì, ta có thể ngăn cản nó.”
Lạc Băng Ly nhìn Cố Thanh Sơn chăm chú, nói một cách kiên quyết.
Cố Thanh Sơn lắc đầu đáp lời: “Vây càng không được, chúng ta đánh không thắng nó, vạn nhất nó tới quấy rối đúng lúc chúng ta lấy Thiên kiếm thì sẽ khiến mọi chuyện rẽ sang một hướng khác, khiến việc lấy kiếm thất bại, vậy thì mọi thứ triệt để kết thúc rồi.”
Hắn cao giọng: “Tất cả những gì chúng ta chuẩn bị cũng chỉ vì lấy được Thiên kiếm, Nhân tộc đã chờ đợi một thời gian dài như vậy, cần gì phải so đo một chút thời gian này?”
Lạc Băng Ly im lặng chốc lát, gật đầu.
“Được, ngươi không hổ là người đến từ tương lai, có thể kiên nhẫn chuẩn bị như vậy ta rất an tâm.” Nàng nói.
Cố Thanh Sơn không tiếp lời.
Lạc Băng Ly lại hỏi: “Đến lúc đó ngươi thực sư muốn đưa sức mạnh Trật Tự Ma Vương giao cho Hình Nhân Ánh Sáng sao?”
“Không.” Cố Thanh Sơn lập tức phủ nhận: “Nếu dâng sức mạnh Trật Tự Ma Vương cho Thần tộc, như vậy bọn họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi thời đại này và đi đến tương lai một vạn năm sau, thế giới sẽ lần nữa bị bọn họ thống trị.”
“Ngươi không giao cho Hình Nhân Ánh Sáng? Thế nhưng ba đồng tiền còn ở trong tay của Hình Nhân Ánh Sáng, vậy ngươi định làm gì?” Lạc Băng Ly hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Chỉ cần ta không chịu giao sức mạnh Trật Tự Ma Vương ra, chuyện này không cách nào thành lập.”
Lạc Băng Ly suy nghĩ một chút, lại lần nữa gật đầu.
Cố Thanh Sơn nói không sai một chút nào.
Mặc dù Thần tộc đã có sức mạnh của hai trong ba đồng tiền, nhưng chỉ cần đến cuối cùng Cố Thanh Sơn không chịu giao sức mạnh Trật Tự Ma Vương, chuyện này sẽ không thể thực hiện.
“Được rồi, thấy trong lòng ngươi đã hiểu rõ hết thảy ta cũng yên lòng. Ngươi ở lại đây cố gắng tu hành đi, đề thăng thực lực mới là chuyện tốt.” Lạc Băng Ly nói.
“Ta biết.” Cố Thanh Sơn cười khổ lên tiếng.
Trước mặt Ma Long ngủ say và Chức mệnh giả Vực Sâu, trừ phi hắn có mấy trăm năm tu hành, bằng không, căn bản còn không đủ để chúng liếc nhìn.
Lạc Băng Ly gật đầu, xoay người rời đi.
Ắt hẳn nàng có biện pháp nào đó để trực tiếp rời đi từ nơi này.
Cố Thanh Sơn lại đang đứng một chỗ hồi lâu nhìn hai tên Quỷ Vương tranh đấu.
Trong lòng hắn chợt rối bời, vô số suy nghĩ liên tục chuyển động, mặc cho mồ hôi lạnh ướt đẫm một tầng trên lưng.
Thẳng đến khi hai vị Ác Cốt Ma Vương tách ra, cuộc chiến kết thúc, Cố Thanh Sơn mới cùng các ma quỷ khác rời đi.
Tùy ý đi vào một quán rượu, Cố Thanh Sơn gọi một bình rượu, từ từ uống.