Nhạc Thiên Ba hiểu ý Miêu Nghị là đấu thêm một trận nữa để cho hắn thắng, nhưng nói đến trình độ này, Nhạc Thiên Ba dù da mặt dày nữa cũng không thể tiếp tục được, ngươi nói thẳng để cho ta thắng thì dù ta thắng cũng như chuyện hài!
Miêu Nghị giờ mới phản ứng, biết mình nói sai liền vội sửa lại,
– Ty chức biết Quân sứ đang có ý nhường ty chức, khẩn cầu Quân sứ…
– Được rồi!
Nhạc Thiên Ba cắt ngang, vừa bực mình vừa buồn cười nói:
– Một ván cờ mà thôi, bổn toạ còn chưa đến nỗi không chấp nhận nổi. Bàn về kỳ nghệ, tài nghệ của nhị gia Thiên Ngoại Thiên có thể nói là vô cùng cao siêu, bổn toạ nhiều lần thua nàng, hôm nào có cơ hội ngươi phải giúp bổn toạ phục thù!
– …
Miêu Nghị vẻ mặt cứng đờ, cái này quả nhiên là không đắc tội nổi, biết rõ nhị gia muốn gây phiền toái cho hắn còn cố ý đưa hắn lên, đây rõ rang là trả thù a!
Nhạc Thiên Ba vừa thấy phản ứng của hắn, biết hắn hiểu lầm mình, liền bồi thêm một câu,
– Bổn toạ là nói thật, không có ý gì khác, hôm nào có cơ hội thực sự muốn ngươi ra tay, cho nhị gia biết Thần Lộ ta không phải không có người!
– Dạ vâng!
Miêu Nghị miễn cưỡng nhận lệnh.
– Được rồi! Không còn việc gì ngươi trở về đi
Nhạc Thiên Ba phất phất tay, xoay người dẫn hai vị cô cô rời đi.
Sau khi cung tiễn Quân sứ rời đi, Miêu Nghị nhìn bàn cờ thở dài nói:
– Đúng là chơi cờ hỏng việc!
Nhưng mà nói chung cũng có được vài tin hữu dụng có thể đề phòng vị nhị gia kia.
Sau khi trở về trang viên giữa sườn núi, Miêu Nghị sai Lâm Bình Bình đi gọi Triệu Phi và Ổ Mộng Lan, chuẩn bị tới Nguyệt Hành cung tìm Trương Thiên Tiếu, xem có thể giải quyết vấn đề của Ổ Mộng Lan không.
Lâm Bình Bình vừa mới đi, Cổ Tam Chính đã tới, Miêu Nghị cười đón nói:
– Còn chưa đi sao?
Cổ Tam Chính vẫn là bộ dáng nguyên túc đó,
– Phụng mệnh sư môn tới thăm hỏi một chút, đang chuẩn bị đi thì nghe nói ngươi còn chưa đi, nên đặc biệt tới cáo từ.
– Ta cũng chuẩn bị đi đây.
Miêu Nghị nói đến đây thì dừng một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói thêm,
– Diệp Tâm và Đàm Lạc ở chung rồi.
Cổ Tam Chính bình tĩnh nói:
– Ta đã biết rồi, hôm qua còn đi chúc mừng bọn họ. Ta cũng báo cho bọn họ biết, sư môn hai nhà sợ là sẽ không bỏ qua cho họ, bọn họ nói đã nhờ ngươi cầu tình thay.
Miêu Nghị gật đầu thừa nhận, cái hắn quan tâm không phải là cái này, hỏi:
– Ta có thể vì bọn họ cầu tình, nếu như Diệp Tâm ở cùng ngươi, ta cũng có thể cầu tình cho ngươi, ngươi không hối hận chút nào sao?
Cổ Tam Chính hơi trầm mặc, chậm rãi nói:
– Mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu đã quyết định thì không hối hận! Kiếm Ly Cung từ chưởng môn đến sư phụ ta, đều nói ta là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này, đầu tư cho ta vô số tài nguyên tu hành. Mỗi một giai đoạn tu hành, sư môn đều đem những tài liệu tốt nhất cho ta, trong khi còn rất nhiều sư huynh đệ cùng thế hệ khác vẫn còn dậm chân ở cánh giới Bạch Liên, chỉ đứng đó nhìn ta, lúc này Kiếm Ly cung còn dốc hết sức lực chế tạo tam phẩm đỉnh cấp phích lịch phi kiếm cho ta, cả môn phái đều không tiếc cái giá phải trả để nâng đỡ ta, ta sẽ không để bọn họ phải thất vọng!
Miêu Nghị lắc lắc đầu, người ta đã nói đến mức này, hắn thật sự không còn gì để nói rồi.
– Cáo từ!
Cổ Tam Chính chắp tay, dứt khoát xoay người đi, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Diệp Tâm, bước đi vẫn trầm ổn, thân thể vẫn cao ngất như trước, nhưng Miêu Nghị chỉ nhớ tới gia hoả tự khắc chế mình tại đêm tiệc rượu ngày đó, ai cũng không từ chối, uống mãi không ngừng.
Sau khi Triệu Phi và Ổ Mộng Lan tới, Miêu Nghị lại dặn dò Lâm Bình Bình thay mặt hắn tặng lễ vật cho Hoa gia thương hồi, không nói gì khác, để Lâm Bình Bình ở chỗ này làm nhiều việc cũng tốt. Ngay sau đó liền cùng Triệu Phi, Ổ Mộng Lan rời Đô thành.
Trải qua đường dài phi hành, ba người đã đến Nguyệt Hành cung, dừng ở một ngọn núi cách Nguyệt Hành cung không xa. Về chuyện rời Nguyệt Hành cung, bản thân Ổ Mộng Lan không tiện ra mặt.
Miêu Nghị đáp xuống sơn môn nguyệt hành cung, sau khi được cho phép liền tới hậu cung của Trương Thiên Tiếu.
Trương Thiên Tiếu vẫn bộ dáng lười biếng nằm trong cung điện Thanh Thanh ăn, lư hương tràn ra từng đợt khói xanh, bốn vị nam sủng tuấn tú theo hầu ở bên.
– Ra mắt tẩu tẩu!
Miêu Nghị tiến lên hành lễ.
– Miêu chấp sự, ngươi thật có lòng, năm nay lại tới thăm bổn cung.
Trương Thiên Tiếu nằm trên tháp, cơ thể lộ ra ngoài áo, cười hi hi một tiếng, lười biếng bò dậy, phất tay áo,
– Dọn chỗ!
Một vị nam sủng lập tức dời ghế nhung đặt phía sau Miêu Nghị mời ngồi, Miêu Nghị vừa mới ngồi xuống, Trương Thiên Tiếu liền cười hỏi:
– Nghe nói Quân sứ chuyển ngươi đến dưới trướng của Đô đốc phủ lan?