Thái cực diễn thiên!
Lục mạch thần thông!
Phi thiên kiếm trảm!
“Khả năng chiến đấu cũng không vừa nhỉ?”, gã thanh niên ba mắt cười tôi độc để lộ ra hàm răng trắng bóc.
Thấy những đòn công kích của Diệp Thành, hắn ta chỉ há miệng nhả ra máu.
Lúc này khí huyết ngưng tụ lại thành cả biển huyết sát, Diệp Thành đánh vào biển huyết sát này cũng như muối bỏ biển, không hề tạo nên bất cứ gợn sóng nào, đến cả phân thân hoan ảnh của hắn cũng bị biển huyết sát nhấn chìm.
Phong thần quyết!
Đương lúc gã thanh niên ba mắt đang giơ chân thì giọng hô lạnh lùng vang lên, một đạo sát kiếm màu đỏ gạch đâm xuyên vào biển huyết sát, cứ thế đâm vào trán hắn ta.
Thấy vậy, gã thanh niên nheo mắt, hắn không ngờ Diệp Thành còn có thể thi triển được nhát kiếm bá đạo thế này.
Hắn lập tức giơ tay lên, duỗi hai ngón tay ra, cứ thế kẹp chặt thanh kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành, cho dù Diệp Thành cố gắng thế nào cũng không thể phá được cấm cố của gã thanh niên kia.
Chưa hết…
Gã thanh niên định đánh lùi Diệp Thành nhưng lại chợt thấy lạnh sống lưng.
Ăn một roi của ta đi!
Phía sau, lại là một tên Diệp Thành khác bay từ trên trơi xuống, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên quất vào đầu gã ta.