Dù sao thì mấy ngày nay cô nhóc này cũng đã mệt mỏi quá rồi, người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng.
“Dạ, dậy rồi ạ.” Tô Khiết thấp giọng trả lời một tiếng, thật ra lúc Đường Vân Thành đang mắng Đường Lăng thì cô đã thức dậy rồi, cho nên cô đã nghe được lời nói lúc nãy của Đường Vân Thành.
Tô Khiết nằm ở trên giường, khóe môi kiềm chế không được mà cong lên, mỗi một người của nhà họ Đường đều đối xử với cô thật lòng thật ý.
Loại cảm giác này thật là tốt.
Lúc này Đường Vân Thành đang ngồi ở trong phòng khách, đã bình tĩnh lại, sau đó ông lại cẩn thận suy nghĩ những lời mà Đường Lăng vừa mới nói.
Đường Lăng nói cô là người nhà của bọn họ, nhưng mà Đường Lăng lại nói không thể nào cưới cô được, sau đó Đường Lăng lại kêu ông xem gương mặt thật sự của cô nhóc kia.
Rốt cuộc là có ý gì chứ?
Đường Lăng lại không cưới cô, sao cô có thể trở thành người của nhà họ Đường bọn họ được, ông lại không có kiểu như là con riêng, ông cũng không có anh chị em…
Thân thể của Đường Vân Thành đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng trừng lớn. Không, ông có một người em gái, mặc dù là em gái của ông đã mất tích lúc năm tuổi, nhưng mà đó là em gái ruột của ông.
Mặc dù là ba mẹ của ông đã tìm kiếm rất nhiều năm, ông cũng đã tìm rất nhiều năm, nhưng đều không tìm được tin tức của em gái, nhưng mà em gái của ông vẫn có khả năng còn sống.
Ông cũng luôn luôn tin tưởng là em gái của ông vẫn còn sống.
Cho nên cô nhóc đó…
Một giây sau, Đường Vân Thành đứng phắt dậy từ trên ghế sofa, đi thẳng đến trước mặt của Phạm My.
“Ông, ông làm cái gì vậy hả, dọa tôi hết hồn.” Phạm My bị hành động đột ngột này của ông làm cho giật nảy mình.