Đổi lại là người khác, ngự sử Tinh Toa bay nửa năm trong Tinh Không, e là đã lạc đường từ lâu rồi.
Nhưng Dương Khai có Tinh đồ thì chẳng phải lo lắng về việc đó.
Khoảng cách giữa các ngôi sao tu luyện không thống nhất, gần thì ngự sử Tinh Toa đi một hai tháng là tới, xa thì cho dù đi chiến hạm cũng phải mất mấy năm.
Mục tiêu của Dương Khai tương đối xa, tuy đã nửa năm trôi qua, nhưng theo tính toán của hắn, vẫn phải đi thêm ba tháng nữa mới tới nơi.
Đây là nỗi bi ai của người nghèo, không có năng lượng mua chiến hạm, cũng không đủ người để điều khiển chiến hạm, chỉ đành dựa vào Tinh Toa di chuyển trong Tinh Không là phí thời gian.
May mà Dương Khai cũng không lãng phí thời gian này.
Thiên Linh Quỷ lan không lúc nào là không hấp thụ thiên địa linh khí giúp Dương Khai. Thiên địa linh khí trong Tinh Không rất ít, loãng vô cùng, Thiên Linh Quỷ lan cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng.
Trong khoảng thời gian này, Dương Khai luôn dựa vào thánh tinh thượng phẩm để khôi phục sức mạnh đã tiêu hao và tu luyện.
Vừa tu luyện, vừa nghiên cứu thuật luyện đan. Mấy quyển sách cổ của Tông lão hắn đã đọc tới mấy lần, đẳng cấp, dược hiệu, tên gọi và đặc tính sinh trưởng của các loại linh thảo linh dược đã sớm thuộc lòng, các linh trận đồ do Tông Ngạo nghiên cứu ra cũng được Dương Khai ghi nhớ.
Nghiền ngẫm xong mấy cái này, Dương Khai lại bắt đầu nghiên cứu bí ẩn không gian.
Trận chiến với ba tên võ giả Thánh Vương Cảnh đó đã giúp hắn phát hiện ra diệu dụng của sức mạnh không gian.
Sức mạnh không gian kèm vào tơ niệm thần thức có thể khiến thần niệm đột phá không gian và nhảy vọt, có thể khám phá những nơi xa hơn, bí mật hơn, cũng rất khó phát giác ra, cho dù có bị phát giác, người khác có muốn điều tra nguồn gốc để tìm ra vị trí của Dương Khai cũng khó.
Những điều này Dương Khai đã sớm hiểu ra.
Hiện giờ, hắn lại hiểu được, sức mạnh không gian có thể đan xen vào đòn tấn công thánh nguyên của mình.
Trong trận chiến đó, Cửu Thiên Thần Kỹ đã dựa vào bí ẩn không gian mới có thể đột phá không gian, phát động đòn tấn công quỷ dị, khiến kẻ địch không thể phòng bị.
Phát hiện vô tình này đã giúp sức chiến đấu của hắn tăng vọt.
Hồi còn là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, lúc ở Thủy Nguyệt Tinh, hắn đại chiến với một tên Thánh Vương nhất tầng cảnh mà đã kiệt sức, nhưng bây giờ, giết chết ba tên võ giả cùng đẳng cấp cũng dư sức.
Đó chính là ưu điểm khi vận dụng linh hoạt sức mạnh không gian.
Hắn nếm một lần là thấy say mê, càng ra sức nghiền ngẫm hơn.
Suốt chặng đường, hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều điều huyền bí, những chuyện trước đây không hiểu nổi thì nay đã sáng tỏ, hắn cao hứng tôi luyện kiến giải của mình về sức mạnh không gian.
Từ khi đến Tinh Vực đến nay, hắn đã đụng độ quá nhiều cường nhân lợi hại, cũng gặp được nhiều người thật sự sở hữu đại thần thông, hắn nhận ra chênh lệch cực lớn giữa mình và những người đó.
Muốn cắm rễ sinh tồn ở một nơi thì sức mạnh của bản thân là không thể thiếu. Cũng may mà hắn sở hữu nhiều ưu thế mà người khác khó sánh bằng.
Lửa thần thức, Ma Thần Kim Huyết, nguồn dự trữ thánh nguyên khổng lồ, tư chất đã được tôi luyện đến cực hạn, nhiều ưu thế khiến hắn tin chắc, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể đứng trên đỉnh cao thế gian.
Con đường đó hắn đã đi qua một lần. Ở Thông Huyền đại lục, hắn cũng từ kẻ vô danh tiểu tốt đến nức danh thiên hạ, từ thân cô thế cô đến đứng đầu trăm vạn người, nên hắn không hề thấy lạ gì. Hiện tại chỉ là đi lại con đường đã từng đi, tuy thời gian phải bỏ ra dài hơn, nhưng cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.
Tinh Toa bay ào ào về phía trước, Dương Khai cũng không lãng phí thời gian.
Vào một khắc nào đó, hắn chợt mở mắt ra, nhíu mày nhìn về một bên, ánh mắt kinh ngạc.
Mười mấy dải hào quang xanh đang nhanh chóng đến gần từ phía đó. Mỗi một dải hào quang đại diện cho một Tinh Toa, bọn họ tiền hô hậu ủng, hành động như gió, người dẫn đầu là một nam tử Yêu tộc đầu có hai sừng, cũng không biết thuộc nhánh nào, lông mao trên má rất rậm rạp, nhìn thô kệch vô cùng.
Bên cạnh y là võ giả của nhiều chủng tộc, mỗi một người đều tản ra sóng năng lượng của Thánh Vương Cảnh, tay cầm bí bảo tạo hình khác nhau, ánh mắt lạnh lùng.
Dương Khai vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đợi đến khi phát hiện ra họ, muốn tránh thì đã muộn rồi.
Hắn cũng không ngờ giữa Tinh Vực rộng lớn lại gặp được một đám võ giả cũng ngự sử Tinh Toa.
Mười mấy dải sáng xanh nhanh chóng tiếp cạn, chẳng mấy chốc sau đã tới cạnh Dương Khai, từng cặp mắt hiếu kỳ chĩa tới, đến khi phát hiện Dương Khai chỉ là một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh, ánh mắt lập tức trở nên khinh miệt, thậm có mấy tên còn chỉ trỏ vào Dương Khai cười lớn.
Tên nam tử Yêu tộc dẫn đầu có cặp mắt rắn tam giác, tay cầm một thanh trường mâu màu bạc hoa quang lưu động, khắc hoa văn màu lam, từng luồng khí thủy nồng đạm tản ra từ thanh trường mâu đó.
Ánh mắt âm hàn của y lưu chuyển trên người Dương Khai, thần thức quét quanh hắn không chút kiêng dè, như muốn nhìn tỏ Dương Khai từ trong ra ngoài.
Dương Khai không biến sắc, vẫn ngồi trên Tinh Toa.
– Tiểu tử, có nhìn thấy ai khác đi qua đây không?
Tên Yêu tộc lên tiếng hỏi, giọng nói như sấm rền bên tai Dương Khai.
Dương Khai lắc đầu.
– Thực sự không nhìn thấy?
Tên Yêu tộc hình như không tin, nhìn hắn đầy ngờ vực.
– Đám người đó rõ ràng hướng về phía ngươi, bọn ta liên tục đuổi theo, sao ngươi không nhìn thấy? Có phải đã nhận gì từ chúng, không muốn tiết lộ hành tung của chúng không?
Rõ ràng y nghĩ Dương Khai đang gạt mình.
Dương Khai nhún vai:
– Các ngươi là những sinh linh duy nhất ta gặp suốt mấy tháng qua đó. Trước đấy thì quả thật ta không gặp được ai cả.
Thái độ của hắn cũng tạm thân thiện hòa nhã, vì không muốn đang yên đang lành lại nổi phong ba, hắn chỉ muốn mau mau tới đích đến, nghỉ ngơi một thời gian ở ngôi sao tu luyện đó thôi.
Cứ phiêu bạt trong Tinh Không mãi thực sự chẳng vui vẻ gì, dược hiệu của Thiên Linh Quỷ lan cũng sắp cạn rồi.
– Địch Cơ, lá gan tiểu tử này không phải to bình thường đâu.
Một phu nhân bên cạnh chợt lên tiếng.
Một võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh đối mặt với nhiều Thánh Vương Cảnh thế này mà sắc diện vẫn không đổi, thì hoặc là điên, hoặc gan to bằng trời, hoặc là có chỗ dựa. Phu nhân này cho là có khả năng thứ hai.
Tên nam tử Yêu tộc tên Địch Cơ đó gật đầu.
– Tiểu tử cười cợt nhả, nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp. Chắc chắn hắn đã nhìn thấy lũ người đó, cố tình không cho chúng ta biết.
Lại có người chen vào, nhìn Dương Khai với ánh mắt bất thiện, vừa nói vừa rục rịch manh động, như rất muốn hạ thủ với Dương Khai.
Địch Cơ lạnh lùng nhìn Dương Khai, hào quang trong mắt hơi sáng lên, không tỏ thái độ.
– Phí lời với hắn làm gì, giết phăng đi để ta ngưng luyện thần hồn của hắn, nhìn một cái là biết hắn có nói dối hay không rồi.
Một người khác la lên, tỏ ra mất kiên nhẫn:
– Nếu ngươi không hợp tác, chớ trách bọn ta không khách khí.
Dương Khai liếc mắt nhìn y, cười trầm hề hề, sâu trong mắt, một tia hàn quang lóe qua.