Khi nghe thấy điều này thì Thiện Ngôn mỉm cười hạnh phúc, trong khi Bạch Minh Châu thì cứ trợn mắt khinh thường.
Hai người họ lại giành chiến thẳng, khoảnh khắc trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Bạch Minh Châu vui mừng như vỡ òa.
Đúng lúc này thì Thiện Ngôn bất ngờ đi đến và hôn lên môi cô ấy.
Cô ấy sững người.
Thiện Ngôn liếm liếm môi, gỡ vụn táo ra khỏi khóe miệng và thưởng thức nó một cách thích thú.
“Táo ngon quá.”
Anh ta mỉm cười tự nhiên với cô.
“Thiện Ngôn!”
“Anh đứng lại cho tôi, anh không được chạy, hôm nay tôi sẽ đánh anh đến mức mẹ anh nhận không ra”
“Em lại quên mất rồi, mẹ đã qua đời lâu lắm rồi, tôi cũng không còn nhớ gì về người mẹ đó”
“Anh..”
“Tôi muốn đánh anh đến mức chị anh không nhận ra anh, anh dừng lại cho tôi, đồ khốn nạn!” Cả hai lại bắt đầu cảm đầu cảm cổ rượt đuổi nhau.
Người tổ chức cũng muốn chúc mừng người đứng nhất chỉ là không tìm được người nào, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng của hai người.
Người đó bước đến gần Cố Cố nói: “Mối quan hệ của bố mẹ con…
rất tốt, cách ở chung cũng rất… rất thú vị”
Cố Cố lè lưỡi đáng yêu.
Mặc dù hai người họ đang đánh nhau nhưng trong trò chơi họ cũng rất phối hợp.
Vòng thứ ba là chèo thuyền trên mặt nước, cả gia đình ba người cùng nhau vượt qua vòng này.
Những người khác đang hét lên một, hai, ba, cổ vũ, mà phía họ là…
“Anh là heo sao? Anh tập thể dục lâu như vậy, sức lực đi đâu hêt rồi? Chèo thuyền!”
“Thiện Ngôn, không phải anh là đàn ông sao, sức lực của anh đi đâu hết rồi?”
“Nhanh lên, chúng ta đang bị bỏ ở phía sau đó, còn nói giành hạng nhất gì chứ?”
“Ừm… Bạch Minh Châu, em cũng giúp có được hay không? Cố Cố còn nhỏ không còn nhiều sức lực thì cũng không nói, sao em cũng không động tay chứ?”