Những suy nghĩ ngắt quãng hiện lên trong đầu anh, chẳng mấy chốc đã tới đích.
Nghĩa trang phủ đầy tuyết, không gian âm u rét lạnh. Anh và Triệu Kỳ ngồi trong xe ngựa, nghe nền đất bên dưới thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nhưng đều rủ hàng mi không nói gì.
“Lâm Uyên đã dẫn người tới vùng núi ngoại ô.” Giọng Triệu Kỳ hơi trĩu nặng: “Y quyết tâm muốn hoàng thúc nhỏ chết… nhưng trẫm cho rằng hoàng thúc nhỏ bất đắc dĩ thôi, không phải tội của hắn. Nếu xét nghiêm túc thì vẫn do cha ta cai trị không…”
Vương Điền nhấc tay bịt kín miệng hắn, nói nhỏ: “Bệ hạ, cẩn thận lời nói.”
Ai biết được ngoài kia có bao nhiêu cái tai đang dỏng lên nghe ngóng, trong đó lại có biết bao người lòng dạ khó lường chứ.
Triệu Kỳ gỡ tay anh ra, âu sầu nói: “Làm Hoàng đế mệt lòng quá thể. Hoàng thúc nhỏ mà chết thì chẳng phải ta hại chết ân nhân cứu mạng của mình sao?”
“Trên đời này có vô vàn chuyện bất đắc dĩ khiến ta bó tay hết cách. Bệ hạ mà gò ép bản thân vì điều ấy thì cuối cùng người tổn thương cũng chỉ có ngài.” Vương Điền rót một chén trà cho hắn: “Đứng trên lập trường của Lâm thượng thư mà nói, điều y làm không hẳn là sai, đứng ở lập trường của Bệ hạ cũng không sai, chỉ xem Quý Hoài lựa chọn ra sao thôi. Hắn không có lòng phản đối mới coi như không phụ tâm huyết lên kế hoạch của Bệ hạ.”
Triệu Kỳ uống mấy hớp trà, nói: “Không nhờ đệ thì ta nghĩ nát óc cũng không ra cách thức lạ lùng này.”
Vương Điền khiêm tốn đáp: “Do đầu óc ta không được bình thường cho lắm, Bệ hạ quá khen rồi.”
“Đệ thật là…” Triệu Kỳ nâng chén trà, vươn tay chỉ vào anh, dở khóc dở cười: “Một người lạ lùng và kỳ diệu! Ta mà là Lương Đế thì có chết cũng quyết không thả đệ đi.”
Có một quân sư như vậy ở cạnh quả thực không khác gì sở hữu một vũ khí sắc lẹm.
Vương Điền chân thành đáp: “Vậy mới nói tốt nhất đừng nên yêu đương nơi làm việc, nhất là yêu ông chủ, không thì dễ chịu thiệt lắm.”
Triệu Kỳ nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu tán thành: “Hợp lý, Lâm Uyên toàn lừa gạt ta, ta lại chẳng nỡ làm gì y.”
Không gian trong xe ngựa của Hoàng đế vừa ấm áp, vừa cách âm, Vương Điền mơ màng ngủ một giấc, mãi cho tới khi một tiếng động lớn vọng lên từ lòng đất, xe ngựa bắt đầu rung lắc dữ dội.
“Chuyện gì thế!?” Triệu Kỳ giật mình, kéo phăng rèm cửa xe ngựa ra.
Vương Điền bị luồng khí lạnh thình lình xộc vào đánh thức, ngái ngủ theo Triệu Kỳ xuống xe, giẫm đôi giày lên nền tuyết dày, hận không thể cuộn tròn cơ thể rúc về lại xe ngựa. Tuy nhiên, anh vẫn cố nhịn, đi theo Triệu Kỳ tới bên hồ nước chỗ bị sập.
“Bệ hạ, lối mộ bị người ta cho nổ tung, sập rồi… Bệ hạ cẩn thận!” Mặt đất lại rung lắc dữ dội, phần đất dưới chân bắt đầu sụp lún, cả đoàn người bảo vệ Triệu Kỳ lui về bên xe ngựa. Vương Điền cũng bị người ta kéo ra sau. Một mùi ẩm mốc chợt lùa vào xoang mũi, anh cảnh giác ngoảnh mặt lại, cứ thế đụng độ đôi mắt quen thuộc của Quyền Ninh.
‘Giúp chút chuyện.” Quyền Ninh nói khẽ: “Lát nữa hãy nhắc Triệu Kỳ rằng Quý thất công tử bị vùi tại lối mộ thứ ba, mau mau cho người đào ra.”
Vương Điền nhướng mày.
“Để trao đổi, ta gặp phải Lương đế ở ngoài thành, tốt nhất ngươi hãy chạy nhanh đi.” Quyền Ninh véo mạnh cổ tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh: “Hẹn gặp lại, Vương Điền.”
Nói rồi, hắn lẳng lặng rời khỏi đám đông hỗn loạn.
Đợi tới khi mặt đất yên tĩnh trở lại, Triệu Kỳ tức muốn ọc máu sai người đào lối mộ khắp nơi, quyết đào Quý Hoài từ dưới đất lên bằng mọi giá. Đúng lúc này, Vương Điền nhắc nhở một câu, Triệu Kỳ ngờ vực sai người đào thử. Quả nhiên, nửa giờ sau đã đào ra được một công tử tuấn tú đang thoi thóp.
Bấy giờ, nét mặt Triệu Kỳ mới dịu đi chút.
Nhiệm vụ của Vương Điền đã hoàn thành. Anh vội chào tạm biệt Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Đi luôn á? Trẫm còn chưa mở tiệc tiễn đệ mà.”
“Giữa huynh với ta không cần chú trọng mấy nghi thức xã giao này.” Vương Điền mỉm cười chắp tay với hắn: “Bệ hạ, ta đây xin cáo từ.”
“Trẫm sai người hộ tống đệ.” Triệu Kỳ không yên tâm cho lắm.
“Nhiều người trái lại nổi bật.” Vương Điền từ chối, nói: “Phía Bệ hạ cũng đang cần gấp nhân lực, không cần thiết.”
Triệu Kỳ hết cách, đành hàn huyên thêm vài câu, tặng lượng lớn phí đi đường rồi nhìn theo Vương Điền một người một ngựa rời khỏi nghĩa trang.
**
Ra khỏi thành, Trường Doanh và Trường Lợi cưỡi ngựa đuổi theo anh. Trường Doanh hỏi: “Chúng ta đi đâu giờ đây, thưa công tử?”
Quyền Ninh đi vội, nói thiếu tường tận, thành thử Vương Điền không xác định được Lương Diệp đang ở hướng nào. Thêm vào đó, hắn đuổi theo sớm hơn dự tính bốn, năm ngày. Lần này, quả thực anh đã mất đi cơ hội dẫn trước. Có điều, Vương Điền không ủ rũ quá lâu, lập tức quyết đoán nói: “Hai người các ngươi đừng tiếp tục đi theo ta.”
“Công tử!” Trường Doanh và Trường Lợi bỗng chốc khiếp hãi.
Vương Điền tỏ vẻ bình tĩnh: “Chuyện xảy đến đột ngột, nhân lực bên ta thiếu thốn. Các ngươi đi theo ta thì chỉ còn nước bị một lưới bắt gọn cả mẻ. Hai ngươi chia nhau ra, một về thành Thạch Nguyên, một đi lên phía Bắc, tới huyện Tam Lương bên Trung Châu thuộc Vân Thủy rồi làm như lời ta…”
Vương Điền bàn giao cẩn thận các công việc cho hai người, sau đó cả ba lao về ba hướng khác biệt. Vương Điền vung roi giục ngựa chạy tới vùng núi nằm ở ngoại ô thành Thạch Nguyên, đường núi nơi đó trải dài ngoằn ngoèo rắc rối, vậy mới cắt đuôi được thêm nhiều nhân lực phía Lương Diệp hơn.
Màn trời tối dần, gió rừng ngày một rét buốt, va quệt vào mặt khiến người ta đau đến nóng nảy. Vương Điền thắt chặt dây lưng áo choàng, nỗ lực nhận diện phương hướng trong bóng tối. Anh đang vung roi chuẩn bị quật thì con ngựa bỗng hí vang một tiếng, bất chợt lồng lên, ngửa về sau.
Khi bị hất xuống, Vương Điền thoáng thấy dao lá liễu cắm vào cổ con ngựa lóe ánh sáng lạnh trong bóng tối, phản chiếu đôi con ngươi chứa đựng nét cười u ám.
Ngay sau đó, anh rơi vào một vòng ôm lạnh giá, mùi hương vừa quen thuộc, vừa ngạo nghễ bỗng chốc vùi chôn anh bên trong.
Thậm chí chưa kịp thấy rõ mặt đối phương, Vương Điền đã bị bóp chặt cổ ấn mạnh lên thân cây sần sùi. Anh ngộp thở, ho khan một tiếng, đang định hé miệng thì chợt bị người ta vừa hung tàn, vừa nóng nảy ngăn chặn đôi môi, điệu bộ hận không thể nuốt chửng anh.
Cảm giác khó thở bủa vây, có lẽ anh không kìm lòng được đáp lại. Tuy nhiên, khát vọng sống đã thôi thúc anh nhấc chân giẫm mạnh lên giày đối phương. Lương Diệp bị đau, cho anh cơ hội thở dốc một lát. Hắn cúi đầu hổn hà hổn hển, sau đó lao tới hôn cổ và xương quai xanh của anh như không muốn sống.
Vương Điền bị hắn hôn đến đau điếng, vươn tay kéo tóc hắn, nói không ra hơi: “Lương Diệp… ngươi…”
Chưa dứt lời, anh đã bị một bàn tay lạnh lẽo che miệng.
Xiêm y của Vương Điền bị kéo ra, gió rét lùa qua da khiến anh không khỏi run cầm cập. Lương Diệp lại không cho anh cơ hội lên tiếng nào, chỉ tập trung hôn lên từng tấc da trên người anh tựa phát rồ.
Vùng vẫy phản kháng trái lại thành chất xúc tác với Lương Diệp đang trong cơn phẫn nộ bùng nổ. Chẳng mấy mà hắn đã tìm được điểm yếu của Vương Điền, ép cho toàn thân anh run lên vài bận.
“Chậm đã…” Khoảnh khắc bàn tay ấy rời đi, cuối cùng Vương Điền cũng có cơ hội cất lời. Chẳng qua, bàn tay của Lương Diệp giấu sau lớp áo choàng kia lại đang làm xằng làm bậy. Thuốc mỡ lạnh lẽo ở tại vị trí không tiện nói khiến anh hơi giận dữ vì xấu hổ, càng cạn lời hơn khi Lương Diệp mang theo thứ đồ chơi này bên mình. Anh bấu lấy bả vai Lương Diệp, muốn để bản thân bình tĩnh lại: “Lương Diệp…”
Lương Diệp thong dong lay ngón tay, hài lòng cảm nhận cơn run rẩy từ cơ thể Vương Điền. Sau đó, hắn nghe Vương Điền nghiến răng nói: “… Đừng ở đây.”
Rừng núi hoang vắng thì thôi đi, còn chẳng biết Lương Diệp dẫn theo bao nhiêu ám vệ đang ẩn nấp tại chỗ tối. Đúng là đồi bại.
Cuối cùng, Lương Diệp cũng chầm chậm ngẩng đầu. Hắn áp sát bên Vương Điền, chóp mũi lành lạnh nhẹ nhàng cọ lên làn da ấm áp của Vương Điền từng hồi như có như không. Hắn nở nụ cười tươi rạng rỡ và quái gở tựa lần đầu họ gặp nhau, cất giọng đầy xấu xa: “Trẫm cứ thích đấy.”