Trì Thác tiện thể liếc mắt nhìn cái khăn trên cổ hắn, sau đó nói tiếp với người lạ này: “Khăn choàng cũng tặng cậu đấy, tôi không dùng nữa.”
Sau khi hai câu này vừa dứt, nét mặt của người Nhật Bản này đột nhiên trở nên xấu hổ vô cùng. Khuôn mặt của hắn vốn đã hơi ửng đỏ, hiện giờ lại đỏ đến trông như sắp khóc tới nơi, cả một khuôn mặt dán đầy hai chữ ngại ngùng.
Trì Thác nghĩ thầm, hình như mình cũng chưa gây khó dễ gì với người ta mà, nhưng nghĩ lại, nếu anh cứ khơi khơi xuất hiện trước mặt chủ nhân của cái khăn như thế, anh hẳn cũng sẽ không quá thoải mái. Để tránh khiến người Nhật này càng ngày càng ngại ngùng, Trì Thác xoay người muốn đi.
“Cảm ơn, cậu tên là gì?” Yuuya vẫn gọi Trì Thác về. Hắn cảm thấy mình nên làm quen với người này một chút, dẫu sao thì mình cũng đã được người ta quan tâm chút chút rồi.
Gần đây, Trì Thác cũng không có tâm trạng và thời gian để kết bạn hay làm quen, anh xoay người lại, đáp lời người ta bằng một cái tên tiếng Anh mình không thường dùng: “Logan.”
Logan? Sau khi người Nhật này nghe được tên anh, hắn trông như sực nhớ ra một chuyện gì đó. Hắn đứng tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới không quá chắc chắn hỏi ra một cái tên: “Trì Thác?”
Sau đó, bầu không khí giữa hai người bọn họ đột nhiên chìm hẳn vào trong một loại trạng thái tĩnh lặng.
“Sao cậu biết tên tiếng Trung của tôi?” Trì Thác cười nhạt hỏi, anh không biết mình gặp người này khi nào.
Yuuya cũng đồng thời cười đáp lại một cái. Hắn ám chỉ với Trì Thác: “Nếu hôm nay cậu có tới giao lưu, cậu hẳn sẽ biết tên tôi đấy.”
Trì Thác cấp tốc suy nghĩ, chỉ cách có mấy giây mà anh đã đưa ra một câu trả lời chính xác: “Yuuya Kojika?”
Vị người lành nghề của Nhật Bản này gật gật đầu, lại cảm ơn Trì Thác một lần nữa vì dĩa salad. Trì Thác nghĩ rằng hôm nay mình cũng chưa trò chuyện cùng Yuuya, bèn hỏi thăm xem hắn có muốn cùng ăn với họ hay không.
Sau khi đã ăn mấy miếng cơm, Ryan mới thấy Trì Thác đến đây từ một nơi xa xa, bên cạnh còn có một người Nhật Bản mà trước đó mình có từng trò chuyện. Anh ta nhớ lại hình như Arashi có nói rằng cái người này bị bệnh, hôm nay cáo vắng không tham dự giao lưu.
Một trọng điểm khác là, khăn choàng của người này không phải là khăn của Trì Thác hả? Trì Thác tặng khăn cho hắn sao?
Yuuya ngồi xuống, vừa muốn chào hỏi Ryan, Ryan lại đột nhiên trông như đã ngộ ra gì đó: “Thì ra mấy cậu quen nhau từ trước rồi hả.”
Nhưng hai người ngồi đối diện Ryan lại đồng thời lắc đầu, đồng thời đáp: “Không quen.”
Ba người bọn họ tán gẫu đôi ba câu, cũng xem như quen nhau sơ sơ rồi.
“Ngoại ngữ của cậu tốt lắm.” Ryan khen Yuuya như vậy.
Yuuya giải thích: “Người cấp cao thường phải đi hợp tác với mấy nước khác, tôi bị ép học cả đấy.”
“Thế nhưng cũng không tệ mà, hiện giờ cậu còn là học sinh phỏng, năng lực học tập như này là đỉnh lắm rồi đó.” Ryan suy đoán.
Lại nhắc tới tuổi tác nữa rồi. Yuuya cũng từng bị nhầm là học sinh cấp ba rất nhiều lần, hắn nghe mãi mòn tai luôn. Thế nhưng, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích với hai người lạ Ryan và Trì Thác trước mắt: “Tôi tốt nghiệp đại học từ lâu, sắp 24 tuổi đầu rồi.”
Ryan liếc mắt nhìn Trì Thác, sau đó xuýt xoa nói với Yuuya: “Đám bọn mình chỉ có mỗi Trì Thác còn là học sinh thôi.”
Nghe xong câu này, Yuuya cũng liếc sang Trì Thác ngồi cạnh mình. Thật ra cảm giác mà Trì Thác mang lại cho người ngoài cũng không bé bỏng gì cho lắm, thần thái của anh rất chín chắn. Yuuya tính tính số năm công tác của anh một chút, cảm thấy anh hẳn đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể trở nên trầm tính như vậy, mà mấy chuyện có liên quan tới mộng cảnh thường sẽ không dẫn đến bất kì một kết quả tốt đẹp gì cả.
Với Trì Thác, mấy chuyện này hẳn là rất đau buồn.
Yuuya cũng chỉ có thể bình luận: “Trì Thác mạnh lắm.”
Nhắc tới vấn đề mạnh hay yếu, Ryan cũng khá tò mò về thực lực của Arashi, bèn hỏi thăm cách nhìn của Yuuya về y. Yuuya cũng không do dự đáp: “Arashi rất mạnh, không phải mạnh bình thường.”
Sau đó, Ryan bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Trì Thác nhìn nhìn anh ta, cảm thấy hình như anh ta thật sự muốn đánh thử với Arashi ở trong mộng.
Anh không muốn phải gánh thêm khối lượng công việc, bèn nói với Yuuya: “Lúc viết báo cáo giao lưu, hai bên mình đều có quy định riêng mà nhỉ, tôi nghĩ anh cũng biết. Cơ mà tụi tôi cũng không muốn gây quá nhiều phiền phức, tới lúc đó, mấy người mình thống nhất đi ha.”
Yuuya gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Tiện thể, hắn cũng hỏi thăm: “Vậy nên hôm nay mấy cậu với Arashi làm gì trong mộng vậy? Tính tới viết gì trong báo cáo chưa?”
“Ba người tụi tôi hôm nay cụ hiện bài tú lơ khơ trong mộng. Mai nếu anh hạ sốt rồi có thể vào chơi chung.” Ryan đơ mặt nói xong một tràng khiến Yuuya phanh không kịp, “Cái này là do Trì Thác nghĩ ra đấy.”
Phụt. Yuuya cũng nhịn không được, trực tiếp bật cười.
Thật đúng là học sinh mà, trí tưởng tượng bay cao bay xa thật sự, cái chuyện như vậy mà mấy người này cũng làm được cơ. Cụ hiện vật thật trong mộng cảnh khó như vậy, thế mà ba cái tên này lại làm được mới ác, đúng là vừa mạnh vừa quởn.
Trì Thác ngắm Yuuya khì khì cười. Sau khi trông thấy Trì Thác và Ryan nhìn mình, Yuuya cảm thấy khá ngượng, bèn kéo kéo lớp khăn trên cổ mình lên một chút, che đi khuôn mặt của mình.
“Anh cười đi.” Trì Thác cũng cười, nhẹ giọng nói với hắn như vậy.
Lúc ba người họ tạm biệt nhau, Ryan mới hấp háy mắt nói với Trì Thác: “Người anh em, tôi thấy cậu rất thích Yuuya.”
Trì Thác cũng không tỏ vẻ phản đối Ryan, anh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới nói: “Dù gì mình cũng phải qua lại với người nước khác mà. Chuyện hiện giờ không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng thời gian anh ấy xuất hiện cũng khá khéo đấy, đúng là có thể thử làm quen xem sao.”
“Nói không chừng anh ta là một kẻ nguy hiểm đấy.” Ryan nhún nhún vai, anh ta vẫn nghĩ rằng cảnh giác là trên hết.
Trì Thác cười cười: “Vậy nhờ thời gian chứng minh đi thôi.”
…
Căn phòng này vẫn đen kịt một màu, Yuuya cứ nghĩ rằng Arashi vẫn chưa quay về, bèn tiện tay bật công tắc đèn. Sau khi đèn sáng, hắn bắt gặp ngay một người đang xị mặt ngồi trên cái ghế đặt giữa phòng, ánh mắt của y trông cứ như đang muốn thẩm vấn tù nhân không bằng.
“Anh về muộn, cơm sắp nguội cả rồi.” Arashi không đeo kính, nghiêng đầu nói với đội viên mình như vậy.
Yuuya cũng không để ý đến tâm trạng của y. Hắn bảo mình không chờ nổi Arashi mang cơm về nên trực tiếp tới thẳng căn tin ăn cơm luôn. Tiện đây, hắn cũng kể luôn việc mình có gặp phải Trì Thác và Ryan cho Arashi nghe.
Sau khi nghe xong Yuuya giải thích, người đàn ông ngồi trên ghế lập tức đứng dậy. Y sải mấy bước chân đến gần Yuuya, sau đó áp sát vào hắn, nhấn đội viên của mình lên tường.
Vì sợ hắn bị thương, Arashi lại chuyển cánh tay đang nhấn vai hắn sang nhấn đầu hắn. Y vỗ vỗ đầu Yuuya, xong xuôi mới nói: “Hướng đi trong nghề của họ cũng không giống anh, anh đừng tiếp xúc với họ nhiều quá.”
Yuuya không bị hành động của hắn hù dọa. Hắn đẩy tay Arashi ra, rất hờ hững đáp lời y: “Cơ mà Arashi này, cậu cũng là một loại người với họ thôi mà.”
“Vì tôi với họ là cùng một loại người, thế nên tôi mới hiểu.” Arashi nhìn Yuuya, giãn cơ mặt của mình ra, “Tuy có thể trở thành một vị tông đồ, nhưng anh leo đến bậc thứ hai là ổn nhất rồi.”
Yuuya cũng liếc liếc nhìn cơm tối đội trưởng mang về cho mình, rất hợp khẩu vị của hắn, tí nữa làm đồ ăn khuya cũng được. Hắn cảm ơn Arashi một tiếng, tiếp lời: “Mấy cậu có nhiều vướng mắc với mộng cảnh lắm, nhưng với tôi thì đây chỉ là một loại công việc bình thường mà thôi, tôi biết tự mình tiết chế mà. Arashi, cậu cũng đừng lo lắng nhiều quá.”
Những người vào mộng để làm việc, đặc biệt là những thành viên cao cấp, ít nhiều gì cũng sẽ có một vài mối dây liên hệ với mộng cảnh. Những bí ẩn kia luôn thôi thúc bọn họ bước về phía trước, dụ dỗ bọn họ càng ngày càng đi sâu vào trong mộng.
Thế nhưng, Yuuya cũng không giống họ. Hắn là một người hoàn toàn không có liên quan gì tới mộng cảnh nhưng lại có tư chất khá cao. Với hắn, những nhiệm vụ của kẻ khai thác chỉ là một loại làm công ăn lương mà thôi, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì sất.
Vì vậy, sau khi Arashi trở thành người phụ trách của Yuuya, y vẫn luôn hạn chế thực lực của hắn. Tuy y hiện giờ là đội trưởng, thế nhưng y vẫn không muốn Yuuya vượt khỏi cấp bậc thứ hai hệt như lúc trước.
Arashi vẫn luôn nhiều lần nói bên tai hắn một câu rất đơn giản: “Yuuya, đừng tiến về phía trước nữa, như vậy là đủ rồi.”
Buổi gặp mặt của mấy người Trì Thác và Yuuya khiến Arashi loáng thoáng lo lắng. Y không biết Yuuya sẽ phát triển đến mức nào trong tương lai, thế nhưng hiện giờ, tất cả của Yuuya vẫn còn đang nằm trong lòng bàn tay y.