Mới đầu Vệ Ách bước về phía trước một chút, hành khách phía sau đều mang theo hành lý xuống máy bay, vì không muốn cản trở những người khác đi ra ngoài, cậu phải lùi về phía sau nửa bước.
Vừa lui về, không gian vốn đã chật hẹp lại càng trở nên chật hẹp. Quỷ thần còn đang cười đểu ở phía sau.
Vệ Ách đè nén cơn giận muốn đâm hắn một đao, cậu bĩnh tình quan sát từng người xuống máy bay —— khi một nhân viên văn phòng trung niên xách túi máy tính bước xuống, Vệ Ách nhìn người này lâu hơn một chút. Cậu nhớ rõ lúc người này lên máy bay, sắc mặt cũng không tái nhợt như vậy.
“Một sâu kiến bệnh hoạn chết tiệt, đáng giá nhìn lâu như vậy à?” Chủ Thần ở phía sau Vệ Ách chú ý tới tầm mắt của cậu.
Hắn liếc nhìn nhân viên văn phòng trước mắt, châm chọc nói: “Đồng tộc của mày cũng khá thú vị, thứ vô dụng như vậy, Thực Khí trong người lại mạnh đến mức có thể để ba con quỷ ăn.”
Chủ Thần, hay nói cách khác, Chủ Thần dùng cái xác “Thần Lang Quan” lấy cảm xúc tiêu cực cực đoan làm thức ăn. Nếu một người nào đó trong miệng hắn là “Thực Khí dồi dào” thì tâm tính của người đó đáng để suy ngẫm. Vệ Ách không nói gì, giữ chặt đao. Đến khi mọi người xuống máy bay, ngón tay của Chủ Thần gõ nhẹ vào ghế.
(*) Thực khí: Ám chỉ mùi cúng tế mà ma quỷ và các vị thần thưởng thức, mùi thức ăn, lấy không khí hoặc mùi hoa lan, gạo, lương thực chủ yếu. Trong truyện đề cập đến cảm xúc.
“Đến lúc đi chưa?”
Tuy hắn cao lớn cường tráng nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để đứng trên lối đi của khoang máy bay lâu như vậy.
Ngoại trừ tên hành khách có sắc mặt tái nhợt, Vệ Ách không phát hiện những người khác có điều gì dị thường.
Khi Chủ Thần thúc giục, cậu thoáng cau mày, hơi nghiêng người, nhường lối đi nhỏ cho Chủ Thần.
Chủ Thần tiến lên một bước dài, chuẩn bị lách qua Vệ Ách. Đúng lúc hắn sắp đi sát qua vai Vệ Ách, thì chợt dừng lại, nghiêng mặt sang, đối mặt với gương mặt gần trong gang tấc của thanh niên.
Vệ Ách cũng không nhường đường thật mà dùng một thanh đao, kề vào cổ Chủ Thần.
Cậu đè đao, áp sát Chủ Thần rồi thẩm vấn: “Vừa nãy mày đến khoang đuôi máy bay làm gì?”
“Mày nghi ngờ tao?” Chủ Thần không đáp mà hỏi ngược lại.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của Vệ Ách, đột nhiên cười khẩy: “Nếu tao ra tay, mày cảm thấy bọn sâu kiến này còn mạng ở đây?”
Lời này của Chủ Thần không hề sai, Vệ Ách thực sự tin rằng hắn mà muốn động tay động chân một chút thì mọi người trên máy bay sẽ chết hết. Chỉ là Vệ Ách luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất cổ quái. Với tính cách của Chủ Thần thì sao mà an phận được? Hơn nữa khi cậu phát hiện máy bay có điều kỳ lạ thì Chủ Thần đã ở bên cạnh.
Hệt như phát hiện sự dò xét và nghi ngờ của Vệ Ách, mặt mày của Chủ Thần xị xuống ngay.
Một tay hắn đút vào túi áo, hơi nheo mắt lại, không vui nhìn lướt qua nơi hai sâu kiến trước đó huơ tay với Vệ Ách. Đột nhiên không để ý đến lưỡi đao mà nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai Vệ Ách: “Sao nào, tham quan một chút nền văn minh của tụi mày không được hở? Mày có lòng tin vào khả năng sáng tạo của loài sâu kiến tụi mày đến thế?”
Một luồng không khí nhỏ lướt qua tai.
Vệ Ách nhíu mày, nghiêng đầu. Ngay khi cậu nghiêng đầu, Chủ Thần đã giơ tay lên, nắm lấy xương cổ tay của cậu một cách chính xác rồi đẩy bàn tay đang cầm đao của cậu về phía sau ghế dựa. Cổ tay vừa bị tóm thì đầu gối của Vệ Ách đã không chút do dự giơ lên, thụi vào bụng Chủ Thần. Tay kia Chủ Thần đè lại đầu gối của cậu, đồng thời cướp bước tiến lên, nương theo dáng người cao lớn chặn phạm vi hoạt động của Vệ Ách.
Một người một quỷ thần hiếm khi ăn ý, cả hai đều rất nương tay, cố gắng không phá hư đến bất cứ thứ gì trong khoang máy bay.
Một thanh đao Ngân Điệp khác trong tay trái Vệ Ách kề cổ Chủ Thần.
Chủ Thần thì nắm lấy tay phải của cậu ấn vào ghế, tay trái chống lên mặt ghế bên cạnh, đầu gối lại chèn vào giữa hai chân cậu. Thanh đao lạnh lẽo kề sát vào cổ, Chủ Thần hơi nghiêng người về phía trước, hiếm khi hỏi với vẻ khó chịu: “Thẩm vấn đã thẩm vấn rồi thì đi được chưa? Chuyên viên đặc biệt Vệ.”
Lúc này, những hành khách bình thường trên máy bay gần như đã xuống khỏi máy bay, Vệ Ách bị hắn giữ chặt, thanh đao ở tay kia bèn thuận thế không chút nể nang đè vào cổ hắn. Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền đến. Sắc mặt của Vệ Ách hơi thay đổi, đao trong tay lập tức trượt vào trong tay áo.
“Thưa quý vị hành khách, máy bay đã đến nơi, xin vui lòng không ở trên máy bay…” Một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Lưỡi đao bạc của Vệ Ách vừa mới cất vào tay áo thì tiếp viên hàng không đang khom lưng kiểm tra hành khách có bỏ sót đồ đạc hay không, vừa đứng dậy đã thoáng thấy hàng ghế của cả hai.
“…”
“…”
Thanh niên tóc bạc cao ngất tựa lưng vào ghế, khí chất lạnh lùng. Người đàn ông mặc trang phục thợ săn đen sẫm khí thế siêu A đặt một tay lên vai cậu, mà một tay cậu lại ôm lấy cổ đối phương, vẻ mặt không kiên nhẫn kéo người ta lại gần mình.
“… Hai vị?” Tiếp viên hàng không đến kiểm tra thấy tư thế đứng khăng khít giữa hàng ghế của cả hai thì chậm rãi dừng bước.
Không khí đông lại vào lúc này.
