“Haha, sao tao lại có thể quên bản mặt mày chứ, đúng là từ một khuôn của Tần Hành đúc ra… Phó Tử Sâm, tao rất muốn giết mày!”
Bà ta điên điên dại dại đứng dưới màn mưa gào thét. Tống Cẩm Đan không muốn anh bị liên lụy mà kéo anh đi. Mối thù hằn giữa anh và nhà họ Tần, Phó Tử Sâm đều kể cho cô hết. Vậy nên, Tống Cẩm Đan hiểu rất rõ, anh hận Sở Chi Lăng nhiều đến chừng nào!
Phó Tử Sâm lái xe rời đi, còn Sở Chi Lăng vẫn ở đấy, bà ta gào thét trong vô vọng. Trong lúc trên đường trở về, Tống Cẩm Đan nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Mọi việc đã kết thúc, vậy là còn chuyện gì?
Cô một mình bước vào đồn cảnh sát và bước ra với một phong thư nhỏ trên tay, một viên cảnh sát đã nói cho cô biết đó là một bức thư được gửi đi vào ngày Tần Hữu bị tử hình.
Tống Cẩm Đan mở phong thư ra, bên trong đó là nét chữ nắn nót của Tần Hữu.
“Cảm ơn và xin lỗi!” – Tần Hữu.
Tống Cẩm Đan thở dài, cô nhét lá thư lại rồi vứt vào thùng rác. Những thứ cần bỏ đi thì chẳng có gì phải luyến tiếc.
“Có chuyện gì vậy?” – Phó Tử Sâm che ô và mở cửa ghế lái phụ giúp cô.
“Không có gì, chỉ là một lời chúc nho nhỏ! Chúng ta về thôi, mọi chuyện đã qua hết rồi! Chỉ cần có anh, tương lai của em sẽ tràn đầy màu sắc.”
Lái xe qua trụ sở cảnh sát, Tống Cẩm Đan đã buông bỏ mọi thù hận và vứt bỏ nó lại nơi đây. Cái bây giờ cô đang nhìn là tương lai phía trước.
***
Qua một tháng khi Tần Hữu rời đi.
Tống Cẩm Đan nhận được tin Sở Chi Lăng đã qua đời, không một ai biết lý do bà ta ra đi. Đám tang của bà ta được tổ chức lạnh lẽo vô cùng. Không một ai đếm xỉa, cũng chẳng có ai bận tâm. Sống một đời hào hoa, giờ khi ra đi lại chẳng một ai đến viếng.
Còn Tần Hành chẳng khá hơn là bao, ông ta phải sống dở chết dở với căn bệnh suy tim và viêm đường hô hấp. Nhiều lúc, ông ta muốn chết cũng không được, muốn sống cũng chẳng xong. Đến cuối đời, Tần Hành chỉ có thể sống trong sự dày vò của bệnh tật.