Lê Học nói tiếp: “Hôm qua tôi thức khuya tập thể dục nên mệt lắm, đừng có ồn ào.”
Thấy hai còn người dù sao cũng đã tỉnh, Bách Thời muốn cả ăn mừng chung luôn cho vui: “Đừng có ngủ nữa, đi mở party thôi. Bộ tiểu thuyết của tôi đã được chấp nhận mua lại để xuất bản rồi đó.”
Vĩnh Kiệt choàng tỉnh ngồi dậy: “Cái bộ tiểu thuyết mà cậu cho tôi té lầu chết queo rồi hồn của cậu nhập vào xác của tôi đó hả?”
“Chính xác.”
Vĩnh Kiệt cảm thấy kỳ diệu: “Truyện kỳ quặc như thế mà cũng được công ty đó chấp nhận á?”
“Nè nè nè.” Bách Thời dùng ánh mắt hình viên đạn: “Cậu nói gì mà kỳ quặc?!”
Vĩnh Kiệt cười gãi đầu: “Giỡn thôi mà.”
Lê Học nói: “Chúc mừng cậu nhé, nhưng mà giờ tôi buồn ngủ lắm, cho tôi ngủ thêm chút nữa rồi hẳn mở tiệc ăn mừng nha.” Nói xong, Lê Học lại quay vào trong ngủ tiếp.
Hạ Trì đột ngột choàng tay qua eo Bách Thời kéo vào, nói: “Mà này, cậu quá đáng lắm luôn ấy, tôi rõ ràng mới là người yêu của cậu, vậy mà lúc viết truyện lại cho tôi ra chuồng gà, còn cậu thì về với Trục Kha, lại còn có con nữa chứ, tôi đọc mà ức chế lắm biết không. Sao cậu có thể viết tôi thành một tên khốn nạn như vậy được chứ, buồn sâu sắc.”
“Tôi có cho cậu ra chuồng gà đâu, đó là kết thúc mở, cậu sẽ thành đôi với nhân vật Andy trong tương lai mà. Với lại gia đình của tôi với Trục Kha cùng Bách Thần đang hạnh phúc, tôi không muốn để cậu xen vô phá hoại đâu. Dù sao thì trong truyện tôi cũng đã tha thứ xóa bỏ hận thù và chấp nhận cậu để cậu làm cha nuôi của Bách Thần rồi còn gì. Bộ cậu muốn chơi 3P hay gì? Cậu muốn tôi bắt cá hai tay à?”
Hạ Trì xì một tiếng: “Dù gì thì tôi vẫn còn cay lắm.”
Bách Thời nhoẻn miệng cười nhẹ, sau đó đột nhiên chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Con gì mà ghê vậy?”
Nghe thấy thế, tất cả quay đầu nhìn về cửa sổ, chỉ có một mình Bách Thời là giữ nguyên tư thế nhìn Hạ Trì, sau kéo đầu Hạ Trì qua, lập tức hôn vào môi hắn cái chụt. Hạ Trì vì nụ hôn này mà mọi bức xúc trong lòng đều tan biến, hắn cười mãn nguyện nhéo má nựng Bách Thời.
Trục Kha xem xong rồi nói: “Có thấy con gì đâu?”
Vĩnh Kiệt cũng lên tiếng: “Cậu chơi khăm tụi tôi à Bách Thời?”
Thế Sinh cũng nối gót: “Có phải cậu vui quá nên bị tưng tửng rồi hoa mắt không?”
Bách Thời nhún vai bình thản nói: “Tôi chỉ không muốn mọi tủi thân khi phải bị ăn cơm chó vào sáng sớm thôi. Không phải tất cả đều thường xuyên lên án bọn tôi khi quá thân mật trước mặt mọi người sao? Giờ bọn tôi làm lén lút rồi đó còn muốn gì nữa hả?” Bách Thời quay sang nói với Hạ Trì: “Đúng không chồng yêu.”
“Vợ yêu lúc nào cũng đúng.”
Tất cả mọi người xung quanh đều nổi da gà và tỏ ra kỳ thị.
Vĩnh Kiệt nằm xuống đắp chăn nói: “Đi ngủ tiếp đây, đau tai quá rồi.”
“Còn tôi thì phải đi ói đây.” Thế Sinh đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Riêng Trục Kha thì lại đi đến nằm xuống bên cạnh Vĩnh Kiệt: “Cho tôi ngủ chung đi, nhìn hai con người kia tôi bực mình chết đi được. Ôi vãi cả vợ chồng.”
Vĩnh Kiệt miệng thì cự tuyệt nhưng lại chủ động nằm nhích qua chừa cho Trục Kha một khoảng trống trên giường: “Cậu đừng có mà lợi dụng sờ mó tôi đấy.”
“Sờ chút thì có mất đi miếng da nào đâu.” Trục Kha ôm lấy Vĩnh Kiệt.
Vĩnh Kiệt không đẩy Trục Kha, nói: “Đúng rồi, không có mất miếng da nào cả, nhưng mà bị mất đi cái sự trong trắng của tôi đấy.”
^^^^^^HOÀN PHIÊN NGOẠI.^^^^^^