Mặc dù vậy, cất công tìm Vĩnh Hưng cả buổi, Trương Viễn Hoài phát hiện hắn ta lại như âm hồn gió thổi một cái bay mẹ mất tiêu, sáng sớm còn gặp trên điện mà giờ không thấy tâm hơi đâu cả.
Đúng giờ, lão Ly quả nhiên lại đến công tác tư tưởng kèm giáo huấn hắn một trận mới chịu xách đít đi. Trương Viễn Hoài quạu càng thêm quạu, đương lúc sắp làm ầm lên vì bức bối thì một lá thư được cho là của lục hoàng tử đưa đến tay hắn.
[Túy Hương hẹn hồng nhan, không gặp không về – Vĩnh Thương.]Trương Viễn Hoài: “???”
Ah chết tiệt, tại sao là hồng nhan chứ không phải tên gì khác~~
Mặc dù không biết lục hoàng tử bày trò gì nhưng Trương Viễn Hoài vẫn kích động bật dậy, hấp tấp chạy đi.
Lúc đến Túy Hương lầu, lục hoàng tử đã đợi sẵn.
Trương Viễn Hoài bước vào phòng, thở lấy thở để: “Huynh gọi ta ra đây có việc gì? “
Nam nhân tao nhã rót rượu vào ly phía đối diện, lúc ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt chỉ có yêu chiều quen thuộc.
Tim Trương Viễn Hoài đập thình thịch, bộ dạng này chắc chắn là anh Vĩnh Thương của hắn rồi.
Nam nhân thấy hắn còn đực người không động liền thanh thoát đứng dậy, ba bước tới trước mặt hắn, bộ dạng sủng nịch kéo hắn đến bàn rượu bày sẵn, một tay nâng chén rượu vừa rót đưa cho hắn, một tay xoa đầu hắn, môi nở nụ cười cưng chiều: “Sao lại ngây người rồi?”
Trương Viễn Hoài sững sờ, vì hắn thấy được trong mắt y dường như chỉ có ái tình nồng nàn.
Lạnh nhạt lâu như vậy, bỗng nhiên được yêu thương khiến hắn không khỏi có hơi lạ lẫm.
Mình lại lạc vào ảo cảnh à?
Trương Viễn Hoài vừa nghĩ như vậy, nam nhân đã cong môi giải thích, xóa bỏ mọi nghi hoặc trong lòng hắn: “Đúng là ta đã nhìn nhầm Tằng An, bọn ta vừa đối chất, quả thực hắn có quá nhiều sơ hở. Chén rượu này kính ngươi, thời gian qua đối xử với ngươi thật không ra gì.”
Hóa ra là đã xử lí xong rồi, y muốn chuộc lỗi với mình đây mà?
Hắn uống cạn chén rượu, nụ cười trên môi xán lạn như hoa: “Còn phải nói? Huynh phải nhận ra sớm hơn mới phải, hại ta tổn hao công sức kéo huynh về bờ.”
“Ha ha.” Nam nhân nhìn bộ dạng ngẩng cao đầu phổng mũi tự đắc như cún con ngạo mạn của hắn, không nhịn được phì cười, thuận tay lại xoa đầu hắn vài cái hùa theo: “Đúng là lỗi của ta, chỉ mong Viễn Hoài đừng để trong lòng.”
Trương Viễn Hoài không hiểu sao nghe tới đây hơi xấu hổ, có cảm giác như tên mình vừa bị đem ra trêu đùa.
“Ta là Ly Xuyên, huynh đừng gọi ta là Viễn Hoài nữa…” – Cứ kêu như vậy ta chết thật đó!
Nam nhân cao hứng, vẻ mặt như biết mà còn hỏi: “Tại sao? Viễn Hoài Vĩnh Thương, chẳng phải rất hay sao?”
Hắn thường đem tên đôi của hai người ra rắc cơm chó khè thiên hạ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị chính Vĩnh Thương dùng nó ghẹo mình, sát thương của người yêu thật khác bọt, hắn chưa gì đã thấy say rồi.
“Huynh, huynh đừng– ách.” Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mặt hắn tối sầm lại, bất giác ngất ngay tại chỗ.
Nam nhân nhếch môi, hắn đứng dậy bế Trương Viễn Hoài lên giường, ánh mắt nóng bỏng như có thể thiêu đốt mọi tất da thịt trên người hắn.
“Trần Vĩnh Thương!” Giọng nói tức giận đột ngột vang lên, một bóng đen vừa lướt qua cửa giấy tức thì đã xuất hiện trong phòng, nhanh như chớp đoạt người trên giường của nam nhân.
Bấy giờ có tận hai người mang diện mạo của Vĩnh Thương.
Người vừa đến bế Trương Viễn Hoài trong lòng, khuôn mặt mang đường nét thanh tú bị chọc cho biến dạng, hắn tỏ tường: “Chả trách vị diện bỗng nhiên bị Thương Ngọc đóng băng, hóa ra là tìm không được Trương Viễn Hoài! Cmn ngươi đừng có làm càn, không nói đến tình tiết trong kế hoạch bị ngươi làm hỏng, chỉ cần Thượng Tích phát hiện là chúng ta đủ chết rồi!”
Nam nhân kia bộ dạng bất hợp tác, hắn chăm chăm nhìn Trương Viễn Hoài như muốn đoạt lại, giọng điệu lộ ra tính chiếm hữu: “Hắn là của ta, ta muốn hắn hoàn toàn thuộc về ta!”
Lục hoàng tử thật sự tức đến phì cười: “Ai là của ngươi? Nếu không phải vì ngươi, Thượng Tích cũng không gặp nhiều trắc trở thế này, Trương Viễn Hoài càng không phải đi đến bước đường hôm nay. Đừng có tỏ ra thâm tình!” Hắn nhìn khuôn mặt biến sắc của nam nhân, cảnh cáo: “Nếu không muốn Trương Viễn Hoài đi đầu thai thì đừng có manh động, sự việc hôm nay ta không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.”
Nam nhân chủ mưu xị mặt, chớp mắt một cái liền biến về dáng vẻ của Tằng An.