Các chiến sĩ nghe rất chăm chú và cẩn thận, ngay cả lão tư tế cũng trộm vãnh tai lên. Đây là kiến thức để bảo toàn mạng sống khi đi trong thảo nguyên, rừng cây, và trong nước, những nơi đó có không biết bao nhiêu rắn độc, rất nhiều người chết vì rắn độc cắn. Mà những bộ tộc vốn có hiểu biết kha khá đối với rắn độc, đồng thời còn có thể trị nọc rắn lại xem những kiến thức đó như bí mật lớn nhất của bộ tộc, nên không chịu nói cho người ngoài.
Băng đột nhiên hỏi: “Có biện pháp nào để phân biệt rắn độc và rắn không độc không?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Chủ yếu nhìn đầu rắn và màu sắc của thân rắn, nói chung, đầu rắn hình tam giác hoặc màu sắc tươi đẹp đều là rắn độc. Tôi nghĩ các anh đều biết, nếu các anh không chủ động quấy rối nó, thì nó cũng sẽ không cắn các anh, cho nên không cần phải truy lùng giết hết chúng nó.”
Nói xong, Nghiêm Mặc cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại bắt đầu lim dim.
Nguyên Chiến xòe bàn tay năm ngón ra với Tranh, Tranh gật đầu cười to.
Lão tư tế thấy nhưng không nói gì, hai trăm người cũng đã cho, bây giờ thêm năm người nữa thì có là gì, hơn nữa, quả thật rất đáng giá. Có điều, hơn hai trăm chiến sĩ và phụ nữ đó, một khi bị đưa ra ngoài, thì sức mạnh của bộ lạc nhất định sẽ yếu hơn phân nửa, Tranh đồng ý, tù trưởng cũng đồng ý luôn sao?
Lão tư tế tính đợi đến tối tìm tù trưởng bàn luận.
Đại Hà cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Nghiêm Mặc, tù trưởng bị thương nặng, em trai của anh – Đại Sơn cũng sắp không xong, anh không có nô lệ để trao đối với Nghiêm Mặc, nhưng chỉ cần Nghiêm Mặc chịu ra tay cứu Đại Sơn, thì anh sẽ chịu vì cậu làm bất cứ việc gì, nếu vị đại nhân này không chê, anh nguyện ý làm nô lệ trung thành nhất của cậu, vĩnh viễn không phản bội.
Không chỉ mình Đại Hà có suy nghĩ như vậy, khi thấy vị Mặc đại nhân kia kéo tù trưởng từ bờ vực cái chết về, mà càng kỳ tích hơn nữa là mọi thương thế trên người ông đều hồi phục lại như cũ, rất nhiều chiến sĩ có người nhà, bạn bè, cả chính mình bị thương bị bệnh, đều đặt kì vọng lên người Mặc đại nhân, hy vọng ngài cũng có thể cứu bọn họ một phen.
Nhưng Tranh đồng ý dùng hai trăm người để đổi một mạng của tù trưởng, thì bọn họ có thể dùng cái gì để đổi cho Mặc đại nhân đây?
Liệp, Điêu, Đại Hà đều là những chiến sĩ có quan hệ tốt với Nguyên Chiến, bọn họ có một đống bạn bè thân thích muốn nhờ Nguyên Chiến xin Mặc đại nhân ra tay, nhưng bởi vì cái giá lớn đó, rất nhiều người lùi bước không dám tiến lên quấy rầy, để Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ngủ một giấc thật tốt.
Lúc Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc ngủ, cái túi mà Cam Vũ đưa tới bị hắn tùy tay ném vào một góc lều, có hắn và Cửu Phong ở đây, làm sao lại để Mặc ăn thứ thức ăn chẳng biết là có độc hay không?
Nghiêm Mặc trong lúc lim dim còn biết nhớ mà lấy tổ ong ra, bảo Nguyên Chiến mở cửa lều, để đàn ong ra ngoài kiếm ăn trở về nghỉ ngơi.
“Có phải cậu muốn hạt lúa đó không?” Nguyên Chiến cắn cắn vành tai hắn hỏi.
Nghiêm Mặc tát bay cái mặt Nguyên Chiến, đừng tưởng hắn mệt là có thể thừa cơ ăn mảnh.
“Tôi đi lấy cho cậu, thứ giống hạt lúa đó bây giờ chắc chỉ có lão tư tế và mấy vị trưởng lão có thôi, lão tư tế thì luôn xem nó như bảo bối, muốn lấy được lúa trong tay lão khó lắm, để tôi đi tìm trưởng lão Thổ Khất hỏi một chút.”
“Ừm.” Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nếu không phải vì hắn không tìm được cây lương thực nào cho sản lượng cao, thì hắn đã không thèm cái loại lúa dỏm sản lượng ít mà còn khó ăn này. Chủ yếu cũng bởi vì chỗ ở của bọn họ là cao nguyên, rất nhiều loài cây nông nghiệp không dễ tìm được, tuy dựa theo ghi chép về lịch sử của thế giới hắn, vương quốc Lâu Lan trong truyền thuyết …
Nghiêm Mặc bỗng ngồi bật dậy.
“Làm sao vậy?” Nguyên Chiến cũng ngồi dậy theo.
“Đệt, mình thế mà lại nghĩ nhầm.” Nghiêm Mặc ôm đầu, hắn vẫn còn tự đại lắm.
“Nghĩ nhầm?”
“Ừ, từ khi bắt đầu tôi đã sai rồi.” Nghiêm Mặc thì thào.
Từ khi đến nơi này, dược tính thảo dược ở đây hắn không thèm phân tích, hầu như dựa theo kinh nghiệm lúc trước mà sử dụng. Tuy rằng có bách khoa toàn thư mà sách hướng dẫn cung cấp, nhưng vì cố gắng giảm bớt điểm cặn bã, nên số lần hắn sử dụng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thế giới này rất giống thế giới cũ, nhưng cũng có nhiều động thực vật mà hắn không quen biết, trong đó cũng có rất nhiều thảo dược hữu hiệu đối với việc chữa bệnh, mà hắn lại vì tự đại mà hoàn toàn xem nhẹ chúng nó.
Cả việc hắn vẫn luôn truy tìm cây lương thực, ngũ cốc, trà, vân vân, có lẽ thế giới này có những thực vật khác ăn được, làm no bụng được, mà hắn lại bỏ qua vì chúng nó trông không giống những gì mình biết.
Mà sau khi hắn đoán khí hậu nơi này là cao nguyên lục địa, hắn liền dùng kiến thức ở thế giới cũ áp dụng vào hoàn cảnh nơi này, lại hoàn toàn xem nhẹ môi trường nơi này rõ ràng còn tốt hơn thế giới cũ của hắn nhiều, đặc biệt là địa bàn của Cửu Phong, nơi đó chắc chắn có thể gọi là đất đai màu mỡ, chỉ cần cẩn thận không để đất màu bị trôi, chú ý bón phân, muốn khai khẩn đồng ruộng để trồng trọt hoàn toàn không thành vấn đề.
Đồng thời, với khí hậu tốt lành như vậy, thảm thực vật ở vùng cao nguyên của thế giới cũ phân bố rất thưa thớt, nhưng ở đây chúng nó rất có thể có vài loại cây lương thực sinh trưởng, như lúa mì Thanh Khoa (giống lúa trồng ở Tây Tạng TQ), đây chính là tổ tiên của lúa mạch trong truyền thuyết.
“Tôi thật ngu, hạt thóc, lúa mạch… bộ dáng lúc ban đầu của chúng vốn không phải là hình dạng trong ấn tượng của tôi, những loại lúa đó đều đã trải qua sự vun bón của con người và mấy đời lai giống mới biến thành món chính. Khoai tây, khoai lang, cà chua… thuở ban đầu chúng nó đều có độc, thậm chí còn không ai dám ăn.”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Nguyên Chiến phát hiện Nghiêm Mặc lại dùng ngôn ngữ của Tổ Thần để nói chuyện.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn hắn: “Tổ Thần đã từng nói với tôi một ít loại thức ăn có thể thay thế thịt làm món chính, tôi vẫn luôn muốn tìm được chúng nó, nhưng đầu óc tôi lúc ấy mơ hồ quá, chỉ nhớ rõ hình dạng sau khi được cải tạo của chúng nó, chứ không nhớ hình dạng trước khi cải tạo. Đúng rồi, cái túi Cam Vũ đưa cho tôi đâu? Lấy qua đây tôi xem xem.”
“Bây giờ à?”
“Ngay bây giờ!”
“Cậu mệt mỏi rồi, ngày mai tính tiếp.”
Nghiêm Mặc trừng hắn: “Anh ném cái túi đi đâu rồi?”
Nguyên Chiến bắt lấy tay Nghiêm Mặc, nằm vật xuống, duỗi thân, dùng chân câu cái túi kia.
Nghiêm Mặc nhìn mà khóe miệng co giật, tuy hắn biết đối phương là vì không để hắn bị động chúc phúc lần nữa, nhưng anh buông ra cũng đâu phải không thể chạm vào tôi.
Nguyên Chiến đổi hướng chân, đưa chiếc túi đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cạn lời cầm lấy chiếc túi treo trên cái chân to kia.
Nguyên Chiến nằm nghiêng, muốn kê đầu lên đùi Nghiêm Mặc, nhưng lại bị Nghiêm Mặc đẩy xuống.
“Buông tay!” Nghiêm Mặc quát nhẹ.
Nguyên Chiến bắt lấy một tay Nghiêm Mặc, nằm ngửa, nhìn đỉnh lều, bỗng nhiên xoay người ôm lấy một chân Nghiêm Mặc, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Mặc tức quá hóa cười, cốc một cái tàn nhẫn lên trán Nguyên Chiến.
Người nào đó không chút sứt mẻ.
Nghiêm Mặc không thèm đếm xỉa đến Nguyên Chiến nữa, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất hào hởi, hắn có một loại dự cảm, có lẽ trong túi sẽ có thứ mang đến kinh hỉ lớn cho hắn.
Hắn mở sách hướng dẫn ra trong đầu, lật đến trang điều thứ hai của nó, sau đó đặt tay phải lên cái hạt bầu dục trông giống hạnh nhân kia, mấy hạt lớn lớn nhỏ nhỏ đều trông như quả hạnh nhân cả.
“Tao muốn biết đây là cái gì?”
—— Vật cần tra, thực vật, nằm trong phạm vi điều thứ hai của sách hướng dẫn, muốn tra loại thực vật này, giới thiệu sơ lược cần +3 điểm cặn bã, giới thiệu tỉ mỉ cần +10 điểm cặn bã, chọn một trong hai loại giới thiệu, xin quyết định sau năm giây.
Vừa thấy số điểm cần tăng, Nghiêm Mặc liền biết loại thực vật này rất quan trọng, ít nhất quan trọng hơn quả hắc mai biển lần trước.
Giới thiệu tỉ mỉ cần + 10 điểm cặn bã, tương đương với một lần trừng phạt nhẹ, haizz… lựa chọn thế nào đây?
Người nào đó (gia súc nào đó) đang hí mắt, nương theo ánh lửa mờ ảo hắt vào từ ngoài lều lén lút quan sát người bên cạnh, tư tế đại nhân của hắn đang thần thần bí bí làm cái gì vậy cà?Truyền thuyết về Lâu Lan:
Theo các nhà khảo cổ học chứng minh, lịch sử của Lâu Lan có từng trồng trọt vào ăn gạo.
Truyền thuyết về lúa mì Thanh Khoa:
Theo nhà thực vật học và nhà khảo cổ học nghiên cứu, lúa mì Thanh Khoa rất có thể là tổ tiên của lúa mạch Trung Quốc, chim muông tha lúa bay trên trời, làm hạt giống lúa mì Thanh Khoa rơi xuống vùng Trung Nguyên, sau đó lai giống với loài cỏ dại thiên nhiên khác, tạo ra lúa mạch.