Đường Tam cũng không nói thêm điều gì, cũng không giảng thuật chi tiết trận chiến. Lần thực hiện nhiệm vụ này nhất định không chỉ tao ngộ một con Yêu Thú. Liệt Địa Tích Dịch không mang lại cho mọi người áp lực quá lớn, nên bọn họ còn chưa lý giải toàn bộ. Chờ đến khi gặp được Yêu Thú cường đại hơn thì bọn họ sẽ cảm ngộ được nhiều hơn.
Nghỉ ngơi xong đã tới buổi chiều. Năm người nhanh chóng xuất phát, tiếp tục đi sâu vào bên trong Gia Lý Sơn Mạch.
Sau khi bọn họ đi không lâu, một đạo thân ảnh xuất hiện ở trên sườn núi.
Trương Hạo Hiên nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, khoé miệng cong lên một nụ cười vui vẻ.
Không sai, năng lực thực chiến của Đường Tam không làm mình thất vọng. Nếu không có Đường Tam, các đệ tử Ngũ giai khác không biết sẽ như thế nào trong trận chiến vừa rồi.
Bọn họ nhất định có thể ứng phó được, dù sao Vũ Băng Kỷ cũng đã đạt đến Lục giai. Nhưng khi đối mặt với Liệt Địa Tích Dịch, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đánh đến nỗi luống cuống tay chân, cuối cùng Liệt Địa Tích Dịch sẽ bỏ chạy, thậm chí còn có thể đánh lén làm tổn thương các đội viên khác.
Nhưng từ tình huống trước mắt có thể thấy lần này để bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ là một lựa chọn chính xác. Tác dụng lớn nhất của Đường Tam là điều phối và sử dụng hợp lý năng lực của tiểu đội. Có Đường Tam ở đây, chỉnh thể thực lực của mọi người rõ ràng được nâng cao hơn.
Kinh nghiệm thực chiến của đứa nhỏ này không biết từ đâu mà có. Chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có người sinh ra đã biết hay sao.
Trương Hạo Hiên thầm nghĩ, luận thiên phú, trong đám hài tử mà hắn gặp qua chỉ sợ Đường Tam không thể đi vào 50 thứ hạng đầu. Nhưng luận về năng lực tổng hợp, tâm tính, chỉ sợ hắn có thể xếp ở vị trí thứ hai. Ít nhất trước mắt là như vậy. Chỉ là hy vọng tốc độ phát triển của hắn trong tương lai được duy trì, nhanh chóng trưởng thành mới tốt.
Trong núi rừng vĩnh viễn không thiếu đồ ăn, với phương diện sinh tồn này, mọi người cũng quen thuộc với Gia Lý Sơn Mạch nên không có vấn đề gì, nhất là khi có Vũ Băng Kỷ dẫn đầu.
Hái một ít quả dại, lấy một ít nước suối là có thể bổ sung tiêu hao của bọn họ.
Càng đi sâu vào trong, số lượng Yêu Thú cũng bắt đầu nhiều hơn. Tác dụng trinh sát của Trình Tử Chanh bắt đầu hiện ra rõ ràng. Nàng vẫn phi hành tầm thấp, khi phát hiện có Yêu Thú quần cư, mọi người sẽ lựa chọn đi đường vòng. Vốn Độc Bạch hưng phấn nói muốn săn gϊếŧ nhiều Yêu Thú một chút, nhưng Vũ Băng Kỷ không chấp nhận đề nghị của hắn.
Khứu giác của Yêu Thú đều rất nhạy cảm, khi ngửi thấy mùi máu tươi sẽ tụ tập lại. Nếu xảo hợp có thể gặp phải Yêu Thú cường đại hơn khi săn gϊếŧ.
Yêu Thú trên Yêu Tinh Đại Lục có một đặc tính, chính là khó có thể thành Thần. Điều này có liên quan đến chỉ số thông minh. Yêu Thú có thể tu luyện thành Thần khẳng định đều biến thành Yêu Quái rồi.
Nói như vậy, Cửu giai chính là cảnh giới đỉnh phong của Yêu Thú. Dựa vào thiên phú thân thể, cường độ huyết mạch, Yêu Thú không có trí tuệ có thể tu luyện đến Cửu giai cũng không nhiều. Cho nên trong Yêu Thú cũng không có nhiều cường giả. Đây là so với Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, còn với nhân loại, Yêu Thú vẫn là tồn tại vô cùng cường đại.
Gặp được Yêu Thú thực lực yếu, ngẫu nhiên ra tay, bọn họ cũng có chút thu hoạch. Bởi vì Yêu Thú nhỏ yếu có thể giữ lại toàn thây, không cần xử lý, cũng không gây phiền toái. Khi không xử lý, mùi máu tươi tản ra cũng thấp hơn.
Buổi tối ngày đầu tiên xuất phát.
Bọn họ tìm được một địa phương có địa thế tương đối cao, ở đó có một cây cổ thụ. Buổi tối ngủ trên cây an toàn hơn nhiều so với ngủ trên mặt đất.
Vũ Băng Kỷ, Đường Tam, Cố Lý thay phiên gác đêm, để cho cô nương duy nhất trong đội Trình Tử Chanh và Độc Bạch không có sức chiến đấu nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay, mệt nhất đúng là người có thể năng kém nhất Độc Bạch. Tuy rằng hắn không cần tham gia chiến đấu, nhưng thân thể yếu kém của hắn có chút không chịu được. Đường Tam dùng dây thừng trói hắn trên một nhánh cây tráng kiện, gia hoả này đã ngủ rồi.
Trong ngày, Trình Tử Chanh có hơn nửa thời gian là phi hành, tinh thần còn phải chú ý cao độ tình huống xung quanh, Tinh Thần Lực tiêu hao không nhỏ, cũng đã sớm đi ngủ.
Ba người Đường Tam, Vũ Băng Kỷ, Cố Lý ngược lại không buồn ngủ. Bọn họ ngồi dưới tàng cây, thấp giọng nói chuyện phiếm.
“Tiểu Đường, thủ pháp sử dụng băng chuỳ mà ngươi nói là cái gì? Đằng nào cũng nhàn rỗi, ngươi cho ta xem một chút.” Vũ Băng Kỷ mỉm cười nói.
Cố Lý có chút kinh ngạc nhìn qua, Đại sư huynh vậy mà thực sự lĩnh giáo Đường Tam?
Đoạn đường hôm nay, cách nhìn Đường Tam của Cố Lý đã có sự thay đổi không nhỏ. Trong tiểu đội, đội trưởng là Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ, nhưng khi bắt đầu lên núi, bố trí chiến thuật lại là Đường Tam. Thời khắc nguy hiểm, ứng đối trầm ổn kịp thời cũng là Đường Tam.
Bất tri bất giác, tất cả mọi người đều có cảm giác Đường Tam mới là hạch tâm của đoàn đội. Mà với điều này, Vũ Băng Kỷ cũng không để ý.