“A… Tống Hành Diễn… Ngươi là con người thật sao?”
Cả người Dương Thanh bây giờ vết thương chồng chất, máu me tùm lum.
Tống Hành Diễn tức giận đến mức phì cười: “Trẫm có phải là con người hay không cũng không liên quan đến một phế hậu như ngươi!”
Vân Yến xem cảnh này, trong lòng liên tục suýt xoa, Dương Thanh diễn thật là giỏi nha nhưng mấy đòn roi đấy coi bộ hơi đau.
“Dương gia có tội phản quốc, một phế hậu họ Dương như ngươi thì lấy tư cách gì mà ngông cuồng trước mặt trẫm như vậy?”
“Ta liều chết với ngươi, Tống Hành Diễn!” Dương Thanh gồng lên đè Tống Hành Diễn xuống, tay đánh mạnh vào khuôn mặt của hắn.
Nhưng một hoàng hậu chân yếu tay mềm như nàng thì làm sao có thể chống lại vua của một nước như hắn?
Tống Hành Diễn một cước đạp Dương Thanh vào tường, nếu không nhờ Vân Yến luôn bảo hộ cho nàng ta thì chắc bây giờ Dương Thanh đã sớm chết vì đau.
“Phế hậu, trẫm không ngờ ngươi lại có lá gan to như thế.” Tống Hành Diễn khinh thường nhìn nữ nhân tàn tạ trước mặt mình, hắn tàn nhẫn đạp lên tay nàng, dùng sức mà đạp, mà dày vò nàng.
Dương Thanh ôm chân hắn, nhe răng ra dùng sức cắn.
Tống Hành Diễn đạp Dương Thanh thêm một phát, sau đó nhăn mày nói: “Đưa phế hậu điên khùng này vào lãnh cung, nàng ta cũng đủ thảm rồi, không cần cắt lưỡi.”
“Vâng.” Hai thái giám cúi đầu.
Vân Yến liếc nhìn Tống Hành Diễn đang đi xa dần, tiếp tục cắm đầu ăn chocolate.
Dương Thanh bị thái giám vứt thẳng vào lãnh cung không chút nhân nhượng, nàng mở mắt, tựa đầu vào tường.
Vết thương rỉ máu cực kì đau, bởi vì trong roi của hắn còn bỏ thêm tiêu và ớt cay, nàng nhớ cha từng nói rằng ‘Con phải luôn tin tưởng vào hoàng thượng, phải luôn hiểu cho hẳn.’
Ân, nàng luôn hiểu cho hắn, luôn tin tưởng hắn.
Nhưng mà thật đau, những lời của hắn nói khiến tim nàng như bị ngàn cây kim xỏ qua.
Liệu sau chuyện này, ta còn có thể tha thứ cho ngươi được không? Tống Hành Diễn?
Vì vết thương mất máu quá nhiều cộng với việc Dương Thanh vừa mới sinh con xong, khiến nàng ta trực tiếp ngất đi.
Vân Yến chọt chọt người Dương Thanh, thấy nàng ta không động đậy liền ồ một cái: “Cô ta chết rồi à?”
“Người ta còn thở đó!” 000 trợn mắt, tay đập bàn phản bác.
Cô nhắm mắt, hai tay đặt lên người Dương Thanh, một ánh sáng màu vàng xanh nhẹ dịu ấm áp bao quanh lấy hai người, những vết thương của Dương Thanh dần dần lành lại, ngay cả máu cũng ngưng chảy.
“Ngô đồng đại nhân?” Dương Thanh hé mắt nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Ngài thấy ta diễn như thế nào?”
“Rất tốt, y hệt kẻ điên.”
Dương Thanh: “…” Đấy mà là khen à?
Sự đau đớn trên người Dương Thanh dần mất đi, chỉ còn lại cảm thấy ấm áp, yên bình của thứ ánh sáng kì lạ đó.
“Tiểu Sinh…”
“Đang ở trong lãnh cung, được các phi tần chăm sóc.”
“Vậy sao…”
Dương Thanh im lặng, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, nhiều câu hỏi dần xuất hiện trong đầu.
“Ngô đồng đại nhân, tại sao lại giúp ta và mọi người trong hậu cung?”
Vân Yến dừng động tác, hai mắt cũng mở ra: “Làm việc tốt tích đức.” Giọng điệu của cô rất chân thành giống như lời cô nói đều là thật.
“Chắc là kiếp trước tôi có rất nhiều công đức nên kiếp này mới được gặp ngài.” Dương Thanh mỉm cười.
“Ừ, người muốn gặp ta rất nhiều nhưng tiếc là bọn họ chầu trời hết rồi, ngươi rất may mắn.” Cô gật gù.
Dương Thanh: “…”