Cố Gia Huy để vòng tay xuống rồi quay người rời đi.
Anh trực tiếp đi tới ký túc xá ở trường, dì quản lý thấy anh là đàn ông thì không cho anh vào.
Cố Gia Huy chẳng còn chút kiên nhẫn nào để giải thích, anh trực tiếp để Khương Tuấn bế người đi rồi lao thẳng vào.
Cố Gia Huy vừa xông vào thì mấy ngọn đèn trên đầu lại dập tắt.
“Có chuyện gì thế?”
“Mạch điện của khu ký túc xá này bị chập, cho nên đã cố ý chọn ngày học sinh nghỉ ngơi mà sửa lại, có lẽ ngày mai mới sửa xong!”
“Chết tiệt!”
Cố Gia Huy nghĩ tới chuyện Hứa Minh Tâm sợ tối thì vội vàng đi nhanh hơn.
Hứa Minh Tâm khóc xong thì cảm thấy rất mệt mỏi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Ai ngờ vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo thì đèn đã phụt tắt.
Hứa Minh Tâm cầm theo quần áo mò mẫm đi ra ngoài, muốn tìm điện thoại di động của mình.
Cô hít sâu không ngừng, tự nhủ rằng mình không phải sợ, trên thế giới này không có ma.
Cô tin vào đảng, là kẻ vô thần, không thể để cho đảng mất mặt!
Hứa Minh Tâm run rẩy đi ra khỏi phòng vệ sinh, mắt cô vẫn chưa thể thích ứng với bóng tối.
Hứa Minh Tâm đụng phải góc bàn, đầu gối bị đau, đau tới nỗi cô hít sâu một hơi.
Hứa Minh Tâm thê thảm ngồi xổm xuống, đột nhiên cô cảm thấy mình rất đáng thương.
Lỡ đâu mình chết ở đây thì chắc có lẽ cũng chẳng ai phát hiện đâu! Đúng là nhà dột còn gặp mưa, vừa bị tên đàn ông xấu xa cắm sừng, giờ lại còn bị đụng bàn.
Cô còn chưa tìm được điện thoại di động của mình thì không ngờ rằng bên ngoài có một tiếng bước chân vang lên.
Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, rất kinh khủng.