“Gọi ngươi ra đây là vì muốn nói với ngươi vài chuyện, nếu muộn nhất thì cuối năm nay ta sẽ cáo lão, ta đã đề cử ngươi tiếp nhận chức viện sử với bệ hạ rồi, trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng thể hiện thật tốt.” Ngô thái y vừa vỗ vào bả vai của Cố thái y vừa nói.
“Chuyện này……” Cố thái y có hơi sửng sốt một chút, “Ở Thái Y Viện có rất nhiều người có kinh nghiệm hơn ta, sao ngài lại đề cử ta chứ?”
“Ta tin vào y thuật của ngươi, cũng tin vào nhân cách của ngươi, ta cũng biết ngươi còn trẻ tuổi, khó có thể trấn áp được những người khác nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp thật tốt, ngươi còn đang điều dưỡng thân thể cho quý quân nữa nên bệ hạ cũng sẽ không làm khó ngươi đâu.”
Trước lúc đưa ra quyết định này, Ngô thái y cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông vẫn đưa ra quyết định có thể xem là không được lý trí thế này, ông có thể cảm nhận được nội bộ Đại Hoàn đã có chút thay đổi, Thái Y Viện chắc chắn sẽ bị liên lụy, lúc này người đứng đầu là ai sẽ là một vấn đề rất quan trọng.
Nếu là những lúc khác thì người cầm quyền là người bình thường chút cũng không sao, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong trung tâm của lốc xoáy, một người bình thường sẽ bị biến thành một người có tội.
Hai người đang nói chuyện không hề chú ý tới chuyện có người lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, còn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Tôn thái y tránh ở phía sau cây cột, sắc mặt cực kỳ khó coi, lần trước ông ta chiếm vị trí của Cố thái y để đi cứu Hoài Dục Vương, ông ta vốn tưởng rằng mình đã cứu được mạng của một Vương gia, ít nhất cũng sẽ được chút gì đó hay ho, ai ngờ không bao lâu sau, Hoài Dục Vương đã bị triều đình hỏi tội, đừng nói là thưởng, không bị kéo theo là tốt rồi.
Sau chuyện lần đó, ông ta đã ngoan ngoãn như một chú chim cút, trốn chui trốn lủi một khoảng thời gian, mắt thấy Cố thái y càng ngày càng nổi bật hơn, cuối cùng ông ta đã thấy đứng ngồi không yên.
Vì Ngô thái y kêu Cố thái y ra ngoài nói chuyện nên ông ta biết là đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy mới âm thầm ra theo, thế nhưng nghĩ hàng trăm triệu lần cũng không ngờ mình lại nghe được cuộc trò chuyện như vậy.
Ông ta tiến vào Thái y viện sớm hơn Cố thái y, y thuật cũng không thua kém gì hắn ta, vì sao Ngô thái y lại muốn giao vị trí đó cho một người không đủ tư cách như thế chứ?! Còn bỏ công bỏ sức để lót đường cho hắn nữa?!
Chỉ bởi vì Cố thái y có công điều dưỡng thân thể cho quý quân sao?
Tôn thái y oán hận trừng Cố thái y từ đằng xa, chờ sau khi hai người nói xong rồi rời đi ông ta mới đi ra từ phía sau của cây cột, ông ta sẽ không để mọi chuyện thành ra như vậy, cái vị trí kia ai cũng có thể ngồi, chỉ ngoại trừ Cố thái y là không thể!
Chạng vạng tối.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cùng nhau đi đến tiểu viên hí kịch.
Lúc nghe nói bệ hạ sẽ đến đây cùng quý quân, người trong gánh hát đã rất căng thẳng, bọn họ còn nhớ rõ lần đầu tiên bệ hạ đến đây đã mang khí thế lạnh lùng, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
“Tất cả mọi người phải thật cố gắng, lần này để quý quân đến đây xem thử xem có cái gì cần phải sửa đổi hay không, chỉ mấy ngày nữa thôi thì các ngươi sẽ phải đối mặt với người của toàn bộ kinh thành.” Bầu gánh nghiêm túc đi tuần tra để tranh thủ xem có còn cái gì không ổn hay không.
“Ta cảm thấy nếu so sánh việc đối mặt với bệ hạ với việc đối mặt với người của toàn bộ kinh thành thì việc đối mặt với bệ hạ vẫn đáng sợ hơn.” Một thiếu niên nào đó khẽ lẩm bẩm.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu đồng ý.
Cũng không phải như vậy, bọn họ cũng tình nguyện bước lên một sân khấu mà bên dưới chứa đầy người, dù sao thì đó cũng là trường hợp bọn họ quen thuộc.
“Nhưng mà nếu có thể diễn cho quý quân xem thì ta vẫn thấy rất vui, sau lần đó, mỗi lần cần gì quý quân cũng chỉ gọi một mình bầu gánh tới gặp mặt, thật hâm mộ ông ấy……”
Bầu gánh đã sắp đi tới bên này nên những người khác cũng bắt đầu yên lặng, thiếu niên vừa mới nói chuyện cũng vội vàng cúi đầu xuống.
Bầu gánh thấy thế liền cố ý hòa hoãn không khí, ông nói: “Nếu lúc gặp quý quân thì đồng thời các ngươi cũng phải đối mặt với cái nhìn đầy áp lực của bệ hạ thì các ngươi vẫn tình nguyện sao?”
Hoá ra không chỉ gặp quý quân mà còn gặp cả bệ hạ nữa! Các thiếu niên mở to hai mắt, phảng phất như đang nói: Bầu gánh, ngài thật khổ.
Khoé miệng của bầu gánh giựt giựt: “Được rồi, mau chuẩn bị đi, bệ hạ và quý quân sắp tới rồi.”
Bởi vì lo Thương Quân Lẫm ghen nên sau lần đó Thẩm Úc không còn được quay lại tiểu viên hí kịch, mỗi lần y muốn tới đều bị Thương Quân Lẫm đưa ra rất nhiều lý do khác nhau để ngăn cản, một hai lần thì y còn có thể cho là ngẫu nhiên nhưng đến bốn năm lần thì y đã hiểu, Thương Quân Lẫm đang cố ý.
“Nếu màn biểu diễn của bọn họ không đạt yêu cầu của ta thì bệ hạ tính làm thế nào để bù đắp cho ta?”
“Đó là vấn đề của bọn họ, vì sao A Úc lại hỏi trẫm?”
“Bệ hạ thật sự không biết sao?” Thẩm Úc chọc vào cánh tay của hắn, “Là ai đã tìm đủ lý do để ngăn cản ta tới tiểu viên hí kịch xem tiến độ của bọn họ?”
“Đã phân phó tỉ mỉ như vậy rồi mà vẫn không làm tốt được thì hay là A Úc trực tiếp đổi người đi.”
“Bệ hạ không thể nói như vậy được, bài hí diễn lần này không giống với lúc bọn họ tập luyện lắm, có nhiều vẫn còn đắn đo cũng rất bình thường.”
Sau lần đó, vì nghĩ đến cảm xúc của Thương Quân Lẫm nên Thẩm Úc sẽ gọi bầu gánh vào trong điện để hỏi chuyện, cũng may bầu gánh là một người thông minh nên cũng đoán ra mục đích tổ chức buổi diễn của Thẩm Úc, ông không chỉ thực hiện một cách hoàn mỹ ý tưởng của y mà còn đưa ra rất nhiều kiến nghị hợp lý.
Dù sao Thẩm Úc cũng chỉ là một người bình thường nên y không thể hiểu rõ mấy chuyện này như người học diễn từ nhỏ đến lớn như bầu gánh, sau khi được ông chỉnh sửa thì hiệu quả của vở kịch cũng tốt hơn.
“Bệ hạ, quý quân giá lâm!”
“Tham kiến bệ hạ, quý quân.” Người của gánh hát quỳ xuống hành lễ.
“Không cần đa lễ, hôm nay trẫm và quý quân tới đây thứ nhất là vì muốn góp vui, thứ hai là vì muốn xem diễn xuất của các ngươi mà thôi.” Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc ngồi xuống.
“Kêu bọn Mộ Tịch và Mạnh công công ngồi ở phía sau để cùng xem đi.” Thẩm Úc nhìn qua mấy cung nhân đang đứng chờ ở một bên.
Bọn họ ngồi ở hàng đầu, hơn nữa còn đối diện với trung tâm sân khấu nên có tầm nhìn tốt nhất, phía sau bọn họ còn thừa rất nhiều vị trí, Thẩm Úc thấy thế nên đã kêu những người chưa lên sân khấu của gánh hát cũng ngồi vào phía sau.
Ban đầu là một đoạn nhạc vui vẻ, câu chuyện cũ lúc ban đầu cũng tràn đầy niềm vui, rồi dần dần, khúc hí trở nên rầu rĩ, thanh mai trúc mã lại không thể không tách ra, một người đi đến phía Bắc tòng quân, một người lại làm hậu phương nơi quê nhà, đảo mắt đã mấy năm trôi qua, thiên tai buông xuống, xác chết đói khắp nơi. Nữ tử ở lại quê nhà đã kiếm được không ít của cải nhờ việc buôn bán, nhớ tới người yêu ở chốn xa xôi cũng gặp họa, không rõ sống chết nên nàng đã quyết định mình phải làm gì đó.
Lương thực cứu tế của triều đình bị đám tham quan ngu muội dành mất, bọn họ đành tự mình đứng ra kêu gọi mọi người quyên góp lương thực và tiền bạc, càng ngày càng có nhiều người gia nhập đội ngũ này, sau đó triều đình cũng phải quan viên đi trừng trị bọn tham quan rồi đưa đồ của triều đình và đồ được dân chứng quyên góp đi đến những nơi gặp tai hoạ……
Kết thúc vở kịch, kẻ ác đã phải chịu trừng trị, sau khi tai họa qua đi, nữ tử và người yêu cũng được gặp lại nhau và ôm chặt lấy nhau, tất cả mọi người đều vui mừng.
Thẩm Úc đứng lên rồi vỗ tay: “Không tồi, như vậy đã rất tốt.”
Trên sân khấu, nam tử mặc đồ trắng đang sắm vai nữ tử cũng nghe thấy câu nói đó, hai mắt hắn sáng rực lên.
Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía các cung nhân và những người khác của gánh hát, trên mặt của bọn họ đều có sự kích động, điều đó đã chứng minh cảm xúc của bọn họ đã được vở kịch khơi dậy.
Đây chính là hiệu quả mà Thẩm Úc muốn đạt được.
Vở kịch không cần phải quá tối nghĩa, cũng không cần quá cao thượng hay là quá thanh cao, điều quan trọng nhất là có thể khơi dậy cảm xúc của những người xem vở kịch, khiến cho bọn họ không nhịn được mà tự hỏi nếu bọn họ rơi vào tình huống như vậy bọn họ sẽ làm thế nào? Hiện tại Túc Bắc đang gặp hạn, có phải bọn họ cũng nên làm chút gì đó hay không? Có phải bọn họ cũng nên làm như cách nữ tử đó đã làm, cố gắng bỏ ra chút sức lực nhỏ bé của mình hay không?
“Lực lượng của một người thì rất nhỏ nhưng khi họ gán lại với nhau thì sẽ tạo nên một lực lượng mà không có ai có thể lay động nổi” Thương Quân Lẫm hiểu rất rõ đạo lý này.
“Đúng vậy, có người thường hay coi nhẹ cái gọi là góp ít thành nhiều, nếu quá kiêu ngạo thì sớm muộn gì cũng sẽ té ngã rất đau.”
Thẩm Úc và bầu gánh thương lượng thêm một ít vấn đề nhỏ của việt kịch rồi trở lại tẩm điện cùng Thương Quân Lẫm.
“A Úc có chú ý thấy cái người mặc đồ màu trắng kia cứ luôn đứng nhìn ngươi hay không?” Thương Quân Lẫm áp sát Thẩm Úc từ phía sau.
“Không có.” Mọi sự chú ý của Thẩm Úc đều đặt vào buổi biểu diễn nên y không hề chú ý tới mấy chuyện này.
Thương Quân Lẫm bị câu trả lời của Thẩm Úc lấy lòng nên đã khẽ cười.
Thẩm Úc nghe thấy tiếng cười của hắn thì lỗ tai cũng hơi tê dại.
“Không phải bệ hạ muốn ta viết thư cho ngài sao, ta viết xong rồi,” Thẩm Úc đi đến chỗ cái tủ rồi lấy một phong thư ra, “Ta đã gửi cho Giang Hoài Thanh 23 bức thư để trả lời thư của hắn, ta sẽ viết cho bệ hạ gấp đôi, đây là phong thư đầu tiên, bệ hạ có muốn xem không?”