”Cửu Lương chưa chết!”
”Ôi trời!” Dương Cửu Lang xoa xoa lỗ tai suýt chút thì điếc, ra vẻ ghét bỏ đưa mắt nhìn mấy đứa quỷ ấu trĩ cướp lời hắn, Đào Dương ngồi im một bên cũng lắc đầu bất đắc dĩ, mặc dù không tham gia vào, nhưng ý cười trên khóe môi thì có thể thấy được là y thật sự rất vui.
Trương Cửu Thái thì không vui, hắn hoàn toàn bị câu này của họ làm bối rối, cái gì mà Cửu Lương chưa chết? Họ nói cái gì cơ? Trương Cửu Thái bỗng hít ngược, quá khó tưởng tượng, hắn còn tưởng là mình vừa nghe nhầm.
”Mọi người, mọi người vừa mới nói gì?”
”Bọn đệ nói…” Quách Kỳ Lân vừa muốn giải thích, đột nhiên Dương Cửu Lang đẩy đầu hắn ra, giành trả lời: ”Là thế này, chạng vạng tối hôm trước ta có đến Thiên Tân một chuyến, vốn định tới để đưa di thể của Cửu Lương về côn chất, tiện thể cũng đưa lão Tần về, nhưng ai ngờ sau khi ta đến bệnh viện ngoại ở Thiên Tân thì viện trưởng nói cho ta biết là Cửu Lương chưa chết, lão Tần cứu được hắn rồi! Bây giờ họ đang trên thuyền tới HongKong!”
Trương Cửu Thái trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, nhất thời vui đến bật khóc, mỉm cười nắm chặt lấy cánh tay hắn: ”Huynh nói thật! Huynh nói thật hả!”
Trương Vân Lôi cười: ”Xem cậu nói kìa, huynh ấy có thể lấy chuyện này ra lừa cậu được sao?”
Quách Kỳ Lân cũng gật đầu nói: ”Đúng đó, đúng đó, cho dù có lừa thật thì cũng nên đi lừa Mạnh ca mới đúng!”
”Nói tầm bậy tầm bạ cái gì đó!” Dương Cửu Lang đẩy hắn ra, gật đầu khẳng định với Trương Cửu Thái: ”Ta không lừa cậu! Đây là sự thật! Cửu Lương còn sống! Hắn chưa chết!”
Mai Cửu Lượng sợ hắn còn chưa chịu tin, y vội nói: ”Đệ đã gọi hỏi viện trưởng Mã của bệnh viện Thiên Tân rồi, ông ấy còn nói với đệ đại khái là hai ngày nữa thuyền của họ sẽ cập bến HongKong!”
”Tốt quá rồi, cái này, cái này thật sự tốt quá rồi!” Lúc này Trương Cửu Thái mới tin, hắn kích động đến mức chẳng nói được nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu cười, nhưng đột nhiên nhớ tới bức di thư kia, Trương Cửu Thái không khỏi thấy kỳ lạ nói: ”Nhưng…Cửu Lương chưa chết, vậy bức di thư kia là sao?”
”Chuyện này à…” Dương Cửu Lang nhướng mày, liếc ra sau lưng hắn, Trương Cửu Thái quay đầu lại nhìn, chợt thấy có một cô gái nhỏ đứng ở ngoài cửa, cô gái đó thấy hắn nhìn, vội vã cúi đầu xuống, căng thẳng khựi móng tay.
Dương Cửu Lang vẫy tay gọi nàng ta: ”Không phải cô muốn đứng trước mặt người thân của người bị hại để xin lỗi sao? Hắn cũng xem như người thân!”
Cô gái nhỏ kia nghe vậy thì cuống quít cúi đầu bước tới, cúi người thật sâu nói xin lỗi với Trương Cửu Thái: ”Xin lỗi, rất xin lỗi, chuyện di thư đều tại ta hết, viện trưởng Tần dặn ta đi gửi thư giúp ngài ấy, nói là trong rương có hai bức thư, bảo ta gửi thư đi, nhưng ta không cẩn thận gửi nhầm thư, ta không biết đó là di thư, hại cho mọi người lo lắng, rất xin lỗi, rất xin lỗi mọi người!”
”Thì ra là vậy à.”
Trương Cửu Thái rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của hắn có thể nói là phản ứng đáng xem nhất, híp mắt, giương môi, khóe miệng còn liên tục giật giật, phỏng chừng nếu không phải thấy nàng ta là con gái thì hắn đã xông lên tẩn cho nàng ta một trận rồi!
Dương Cửu Lang cười choàng vai Trương Cửu Thái: ”Được rồi, chung quy cũng là sự cố thôi, nàng ta cũng đã từ chức để chuộc tội rồi, cậu đừng so đo.”
Từ chức? Trương Cửu Thái hơi sửng sốt, chẳng ai trách gì nàng ta, sao nàng ta còn từ chức trước nữa? Thời đại này con gái tìm việc làm khó khăn biết bao nhiêu! Lần này đổi ngược lại là hắn thấy ngại, gượng cười nói: ”Từ chức hơi nghiêm trọng quá…”
Cô gái nhỏ gãi đầu: ”Thật ra là bị đuổi á, viện trưởng chiếu cố ta nên thông báo ra ngoài là ta chủ động từ chức.”
”À~” Trương Cửu Thái gật đầu, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều hợp lý.
Quách Kỳ Lân tò mò sáp lại hỏi: ”Vậy tại sao cô nương lại bị đuổi?”
Cô gái nhỏ cúi đầu xuống: ”Lúc ta rút kim cho bệnh nhân, không cẩn thận…đẩy kim vào mạch máu.”
”Híttt~” Mọi người đồng loạt hít ngược một hơi, che mu bàn tay mình lại, đúng là nghĩ thôi cũng thấy đau.
Dương Cửu Lang khó tránh nói với vẻ buồn cười: ”Ai can đảm đưa cho cô rút kim vậy?”
”Là…Viện trưởng Tần.”
”Ai cơ?” Mọi người lại giật mình.
Cô gái nhỏ cụp đầu, giải thích: ”Lần đầu tiên ta rút kim là rút cho viện trưởng Tần, mặc dù ta liên tục phạm phải sai lầm, nhưng viện trưởng Tần vẫn bằng lòng cho ta thử thêm lần nữa, mãi đến khi đẩy kim vào mạch máu, ta thật sự không đối phó được, viện trưởng Tần mới tự mổ lấy ra, từ giây phút đó trở đi, ta biết mình phải kiên trì với giấc mơ của mình, làm người không được dễ dàng bỏ cuộc, thất bại một lần không có nghĩa là thất bại cả đời, cho nên mặc dù ta đã bị đuổi, nhưng ta vẫn có thể tự mở phòng khám, ta…”
”Khoan!” Dương Cửu Lang ngắt lời nàng ta: ”Cô nương nói cô tính mở cái gì cơ?”
”Phòng khám đó…”
Dương Cửu Lang thật sự không nhịn được cười: ”Cô còn mở phòng khám nữa hả? Ta thấy cô nương mở tiệm quan tài đi còn đáng tin hơn!”
”Ngươi nói cái gì đó!” Trương Vân Lôi vội đẩy hắn, y rất phấn khích với lời cô gái này nói, lập tức đứng ra cổ vũ nàng ta: ”Kiên trì với giấc mơ của mình là chuyện tốt, ta ủng hộ cô nương!”
Nói xong y còn thúc giục những người khác: ”Đúng không? Đúng không mọi người?”
Đào Dương đáp lời qua loa, Quách Kỳ Lân gật đầu liên tục, Mai Cửu Lượng gãi đầu, không tiện phát biểu ý kiến, Trương Cửu Thái thì lại rất thực tế, hắn nói khéo: ”Thật ra thứ như giấc mơ thì cũng không cần phải kiên trì vậy đâu.”
Lúc này Trương Vân Lôi nguýt hắn một phát, Trương Cửu Thái vội vàng cúi đầu xuống, cô gái kia cũng cúi đầu, nghĩ hắn nói đúng, thích ứng bỏ cuộc hình như cũng không tệ lắm thật, huống chi tình huống của nàng ta…
”Hay là cô nương tới bệnh viện của bọn ta đi?” Mai Cửu Lượng vừa cười vừa nói.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn y, cô gái kia cũng giật mình, nhìn y với vẻ không tưởng tượng nổi: ”Thật sao?”
Mai Cửu Lượng gật đầu: ”Đương nhiên, nhưng năng lực của cô nương thì vẫn chưa tiếp xúc bệnh nhân được.”
”Vậy ta làm khâu nào?” Cô gái nhỏ hỏi.
”Nhà xác đi.” Dương Cửu Lang tiếp lời: ”Dù sao cũng là người chết nên không cần phải sợ có tai nạn gì nữa!”
”Eh…Cũng được!” Thế mà cô gái nhỏ còn gật đầu, vén tay áo lên với vẻ hết sức nhiệt tình: ”Ta nhóm lửa hay là chẻ củi! Ngài cứ việc dặn dò đi!”
Mai Cửu Lượng thở dài cực kỳ đau đầu: ”Cô nương à, chỗ đó của chúng ta là nhà xác chứ không phải hỏa táng.”
”Vậy ta phải làm gì?”
Mai Cửu Lượng nói với vẻ chân thành: ”Cô nương không cần phải tới làm ở nhà xác, chúng ta càng phải đối xử cẩn thận với người đã qua đời, đây là sự tôn trọng, cũng để người nhà khỏi phải đau lòng hơn, cô nương có tấm lòng muốn cứu sống, chăm sóc người khác, nhưng năng lực không đủ, cho nên chỉ có thể để cô nương làm trợ lý của ta trước, cứ cách một thời gian cô nương phải làm bài kiểm tra, kết quả kiểm tra sẽ quyết định cô nương đi hay ở.”
Cô gái nhỏ kích động nắm chặt lấy tay y, lắc liên tục: ”Cảm ơn, cảm ơn ngài…Ngài họ gì vậy ạ?”
Mai Cửu Lượng cười cười: ”Ta họ Mai.”
”Viện trưởng Mai! Cảm ơn ngài!”
Cô gái cứ thế được giữ lại, nhảy chân sáo đi theo một người làm đến viện Tây y, có thể thấy là nàng ấy thật sự rất vui vẻ, tất cả mọi người đều là dân không chuyên, Cửu Lượng người ta đã quyết định vậy rồi, mọi người cũng không tiện ý kiến gì, chỉ có Trương Cửu Thái thân là một thầy thuốc, hắn hết sức nghiêm túc hỏi y: ”Cậu nhận nàng ta thật à?”
Mai Cửu Lượng gật đầu cười: ”Cái vẻ liều lĩnh của nàng ấy rất giống lão Tần…Điểm cố chấp kiên trì với giấc mơ cũng rất giống.”
”Chỉ vì thế thôi à?” Trương Cửu Thái thấy hơi khiên cưỡng.
Mai Cửu Lượng cười: ”Cũng không phải chỉ vậy, chẳng qua là đệ cảm thấy nếu đổi lại là lão Tần, nhất định cậu ấy cũng sẽ giữ nàng ta lại, bây giờ lão Tần không có ở đây, vậy thì không thể làm gì khác hơn là đệ thay cậu ấy.”