Tay đau, sao bằng nỗi đau trong lòng…
Lúc này, chợt một cô gái khác chạy tới, kéo Vãn Nguyên đi ra, mở miệng khuyên can: “Tiểu Vãn, chúng ta mau mau đi thôi.”
Không thấy thầy Lạc ôm ai kia à?
Không biết thầy Lạc thái độ như thế nào à?
Sao Tiểu Vãn cố chấp cuồng vậy chứ?
“Thầy Lạc, em…em…” Vãn Nguyên lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Con mắt chua xót cố nhìn mặt người phụ nữ kia…
Cô ta muốn xem xem…
Rốt cuộc là ai mà để Lạc giáo sư phải yêu chiều như vậy?
Tịnh Hề cực kì bực mình, cái tên điên này!!!
Từ lúc gặp mặt tới giờ, cô chưa thở được một hơi nào hết á!
Hết ôm ôm lại đến hôn hôn!
Đến cả một câu nói cũng không xong.
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nữ nhân truyền đến, Tịnh Hề tò mò nhoài đầu ra khỏi lồng ngực người đàn ông, hít hà drama…
Ôi ôi, chuyện gì xảy ra vậy?
Thú zị nha!
Trông thấy hành động càn quấy của Tịnh Hề, sắc mặt Lạc Cẩm Tu không tốt đẹp gì cho cam. Anh đến cả một câu tạm biệt cũng không thèm nói, trực tiếp kéo người rời đi.
Bây giờ, đến cả ôm cô vợ nhỏ còn phải xem phong thủy…
Vẫn là nên về nhà…
Vãn Nguyên thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ, cô bạn gái bên cạnh cô ấy giờ mới hồi thần từ trong phen kinh diễm vừa rồi…
Ôi, cô gái được thầy Lạc ôm…
Quá đẹp rồi…
Vẻ đẹp tựa thiên thần cổ tích được miêu tả qua các quyển Thánh kinh… Tóc vàng, mắt xanh… hào quang sáng chói, cả thân thể toả ra ánh sáng thánh khiết, cao quý.
Nhưng cũng có gì đó rất lả lơi.
Tuy cô bạn này là gái thẳng, song khi thấy được gương mặt đủ để điên đảo chúng sinh của Tịnh Hề, vóc dáng mê hồn…Cô ta không khỏi si luyến…
Đẹp, thật sự quá đẹp.
Cho thêm đôi cánh sau lưng đảm bảo rất ư cực phẩm luôn.
Đây chính là vợ của thầy Lạc đó.
Đẹp đến mức quá đáng thế, bảo sao thầy Lạc gìn giữ, yêu thương cẩn thận quá mức.
Vãn Nguyên thua rồi…
Thua nặng nề luôn…
Vãn Nguyên thầm nghĩ…Thì ra đó là bộ mặt si tình của giáo sư Lạc…
Thứ mà cô ta vĩnh viễn không có được.
___________________________________
Lạc Cẩm Tu kéo Tịnh Hề đi ra khỏi cổng trường Đại học, đi được thêm hai ba bước nữa…
Người đàn ông đột ngột quay đầu lại, ôm lấy Tịnh Hề. Tràng cảnh xung quanh xoay chuyển cực nhanh, Tịnh Hề chớp chớp mắt vài cái, hai người đã đứng trước ngôi nhà gỗ tự khi nào…
Là ngôi nhà gỗ hường phấn lúc trước đó…
Uể? Lạ lùng nhể?
Cô nhớ rõ là lúc khi gặp Lạc Cẩm Tu là trời đã ngả vàng, xế chiều rồi mà…
Sao sắc trời ở khu nhà này lại… sáng thế?
Vạn vật vẫn hệt như cũ, tiếng chim hót líu lo, tiếng nước suối ngoài xa chảy róc ra róc rách…
Cảm giác cốt truyện đã bị biến hoá đến nghiêng trời lệch đất rồi…
Lạc Cẩm Tu bật buff bất tử, thuấn di lúc nào thế?
Có lẽ anh ta đã thăng cấp lên một level mới.
Rất trâu bò đi!
Có chút hoang mang…