– Bất quá, bốn chữ Kiếm Quyết này là sau khi Vô Địch Kiếm Thánh tiến lên Sáng Thế cảnh mới đi tới đại thành, này dính đến quy tắc của Sáng Thế cảnh, ta vị tất có thể lĩnh ngộ được tinh túy!
Lăng Hàn lắc đầu, ngộ tính của hắn quả thực cao kinh người, nhưng bởi vì cảnh giới hạn chế, hắn cuối cùng không có khả năng chạm tới trình tự Sáng Thế cảnh.
– Bất kể, trước luyện một chút xem, kiếm thuật của ta cũng nên đề thăng một chút.
Lăng Hàn cũng không cấp bách ly khai, mà ở trong Hắc Tháp luyện kiếm pháp.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
– Phá hư quy tắc, cho nên mới có thể đề thăng tốc độ vô hạn, một kiếm chém ra, đối phương căn bản không thể ngăn trở.
Lăng Hàn thì thào, thân hình bay ra, một kiếm chém động.
Hắn xông bắn ra ngoài, kiếm quang như điện, nhưng hắn lập tức cảm giác chân trái đau nhức, cúi đầu nhìn, liền hoảng sợ phát hiện, chân trái của hắn lưu ở tại chỗ, mắt cá chân bị gảy, một đoạn nhỏ càng biến thành bánh quai chèo.
– Tê, đây là hậu quả khi phá hư quy tắc sao?
Khóe miệng của Lăng Hàn co quắp, vội vàng chữa chân trái trở lại, Bất Diệt Thiên Kinh lưu chuyển, khép lại vết thương.
– Ta đi sai đường, tuy tốc độ có đề thăng, nhưng lực phá hoại đối với bản thân càng lớn hơn nữa.
– Bất quá, đây cũng là bởi vì ta ở trong Hắc Tháp, lực lượng có thể phóng đại vô hạn, bằng không ở bên ngoài, lực lượng bản thân ta tuyệt đối không thể phá hư đầu khớp xương đến trình độ như vậy.
– Ở trong này luyện không được, phải đi ra ngoài a.
Lăng Hàn ly khai Hắc Tháp, lập tức phát hiện thủy áp đè chết người trước đó đã tiêu thất.
Nói là tiêu thất cũng không đúng lắm, trong biển sâu tự nhiên là có thủy áp, nhưng bây giờ áp lực này đối với hắn mà nói lại như mưa bụi, căn bản không có khả năng dao động thần cốt của hắn.
– Di, nói như vậy, có thể vận dụng Thần Khí phi hành?
Lăng Hàn lấy ra Xuyên Vân Toa dịch động, quả nhiên, Phi Toa phá vỡ sóng biển, chỉ mấy hơi liền xuyên phá ra ngoài khơi, chui vào trường không.
– Quả thế!
Lăng Hàn triệu Thủy Nhạn Ngọc ra, đem chuyện đã xảy ra trước đó nói cho nàng một lần.
– Vô Địch Kiếm Thánh?
Vẻ mặt của Thủy Nhạn Ngọc mờ mịt, nàng hiển nhiên không có nghe nói qua cái tên này.
Cũng phải, hiện tại Hợp Ninh Tinh chỉ có cường giả Tinh Thần Cảnh, nhưng ở thời kì Viễn Cổ Viễn Cổ, khả năng có một thịnh thế võ đạo huy hoàng, hiện ra đại năng Sáng Thế cảnh, nhưng bây giờ sớm đã điêu linh.
Thời gian trường hà có thể mai một tất cả, Sáng Thế cảnh cũng không có khả năng bất hủ.
– Đáng tiếc, ngươi hẳn là học không được môn kiếm thuật này.
Lăng Hàn có chút tiếc nuối nói.
Hắn cũng không phải người ích kỷ, thứ tốt đương nhiên là phải chia xẻ cho người mình.
– Ai nói ta không được!
Thủy Nhạn Ngọc hiếu thắng nói.
Lăng Hàn cười hắc hắc, hắn điều khiển Xuyên Vân Toa đi tới một đảo nhỏ, quyết định ở đây xây dựng cơ sở tạm thời, trước luyện thành Khoái Tự Quyết lại nói.
Hắn và Thủy Nhạn Ngọc cùng nhau nghiên cứu Kiếm Quyết, nhưng Thủy Nhạn Ngọc lại hoàn toàn mờ mịt, căn bản không biết nên từ đâu hạ thủ.
Trên thực tế Lăng Hàn cũng rất mê man, nhưng mỗi khi hắn gặp phải bình cảnh, Ma Lực trong đan điền sẽ toả ra bí lực, trợ giúp hắn khắc phục cửa ải khó khăn.
Này là Thiên Địa quy tắc đối ứng của Sáng Thế cảnh.
Lăng Hàn không có khả năng lĩnh ngộ, nhưng có trợ giúp như vậy, lại để hắn từng bước nắm giữ Khoái Tự Quyết, như nuốt cả quả táo, cường nhét vào cho hắn.
Bởi vậy, trên lý thuyết mà nói hắn không đủ tư cách tu luyện môn kiếm quyết này, nhưng lão thiên gia cũng đang giúp hắn, địa phương ngọc rương chìm xuống vừa vặn là nơi an nghỉ của Ma Chủ, mà hắn lại có Hắc Tháp có thể trấn áp Ma Chủ tinh nguyên, còn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, tất cả cộng lại, mới có kết quả bây giờ.
Dù như vậy, tiến bộ của Lăng Hàn cũng chậm thái quá.
Ở thời điểm xuất kiếm, Lăng Hàn cảm giác không được tự nhiên đến không cách nào hình dung, tay, chân, lưng, mỗi một bộ phận toàn thân đều vặn vẹo, không dễ vận lực, không làm được gì, nói chung, cổ quái đến không cách nào hình dung.
—————