Đinh Hoàng Liễu mỉm cười: “Chú ba, cháu cũng không cùng phe với ai, cũng không hủy đi thể diện của ông nội, mà cháu chỉ đang suy nghĩ tình hình thực tại, suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Đinh.”
Nói rất ngay thẳng.
Mặt Đinh Trung tái xanh, có làm như thế nào ông ta cũng không ngờ rằng Đinh Hoàng Liễu vẫn bị mình xem như là tay sai lại có một ngày nhảy ra nói chuyện với mình với giọng điệu đó.
Làm phản à!
“Hoàng Liễu, lời cháu nói có mấy phần đạo lý.”
“Vậy thì ông già này cũng muốn nghe thử xem cháu đề nghị ông nhường vị trí, vậy thì ông nên nhường cho ai đây?”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Đinh Trung nhìn Đinh Phong Thành.
Trong suy nghĩ của Đinh Trung, chắc chắn là Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu đã thông đồng với nhau soán quyền đoạt vị, cũng chỉ có Đinh Phong Thành có tư cách kế vị.
Nhưng mà Đinh Phong Thành lại vô cùng ngơ ngác, anh ta còn chưa hiểu tình huống là như thế nào, lắc đầu kịch liệt.
“Ông nội, không liên quan tới cháu.”
Đinh Trung hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Đinh Hoàng Liễu.
Nếu như không phải Đinh Phong Thành thì còn có thể là ai nữa?
Đinh Hoàng Liễu kế nhiệm vị trí gia chủ?
Không có khả năng, nó là một đứa con gái bình thường, người nhà họ Đinh tuyệt đối sẽ không cho phép phụ nữ làm gia chủ.
Mà trong đám con cháu, đàn ông cũng chỉ có…
Giang Nghĩa?
Đinh Trung lại lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng, Giang Nghĩa là người ngoài, mối quan hệ với Đinh Hoàng Liễu như nước với lửa, không thể nào có thể đề cử Giang Nghĩa kế thừa vị trí gia chủ.
Vậy còn ai nữa?