Miêu Nghị chạy khắp đô thành, với chức vị hiện nay của hắn thì có lẽ cũng chỉ cần đi chào hỏi những người này thôi, nhưng hắn vẫn phải tính thêm hai vị cô cô Trường Hoan và Trường Nhạc, chờ đến khi nào hai vị cô cô có thời gian rảnh thì hắn còn phải đưa tặng hai phần lễ lớn. Quà cáp phải chuẩn bị cho hai vị cô cô cũng tốn hơn tổng chi phí lễ vật mà hắn phải bỏ ra cho những người khác. Không còn cách nào, gom hết lại các phi tử của Nhạc Thiên Ba cũng không quan trọng bằng hai vị cô cô này, những phi tử kia chẳng qua là được nuôi làm cảnh để khiến Quân sử vui vẻ thôi, mà hai vị cô cô này lại là người nắm giữ quyền lực thực sự ở trong tay, hai vị cô cô này chỉ cần tùy tiện nói một câu trước mặt Quân sử là có thể quyết định được vận mệnh của ngươi sẽ ra sao, họ là người bên cạnh Quân sử, là thân tín chân chính mà không ai có thể thay thế được đối với Quân sử.
Vào thời điểm Miêu Nghị chào hỏi những phi tử kia, Trúc Thượng Pha đã từng nói bóng gió với hắn về điều ấy, vốn là Quân sử có không chỉ chừng này phi tử thôi đâu, trong số đó có những người từng đắc tội với hai vị cô cô, còn có người tự cho là mình cao quý lắm mà sai sử hai vị cô cô như nha hoàn. Kết quả là mấy người này bị Quân sử ban cho cái chết. Trong hoàn cảnh không có chánh cung nương nương đè ép, có thể nói địa vị của hai vị cô cô thật đúng là dưới một người trên vạn người ở toàn bộ khu vực Thần Lộ này, trừ Quân sử ra thì còn ai dám tỏ ra thiếu sự tôn kính với hai vị cô cô chứ?
Miêu Nghị cười khổ trong lòng. Hiện nay, hắn không những phải đưa ra hết số lễ vật đã nhận được nhân dịp thăng chức mà còn phải bỏ ra một phần của cải riêng, quả thật là tiêu tốn nhiều quá.
Nhưng mà hắn cũng thu được lợi. Trước đó, Miêu Nghị đã được cấp một tòa nhà lớn ở Ngọc Đô Phong, tòa nhà này cũng không phải tồi. Chỉ là đối với hắn mà nói, tòa nhà này hoàn toàn là có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu không cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không ở đây, mà hắn lại không thể bán tòa nhà này đi để đổi tiền được.
Sau khi dạo một vòng trong vườn nhà mình, Miêu Nghị từ biệt Trúc Thượng Pha rồi xuống núi, dù sao thì Quân sử hiện cần gặp riêng tất cả cung chủ của các khu, vậy nên sẽ không có ai sai sử hắn làm chuyện gì cả, hắn đi thẳng đến chỗ ở của Lâm Bình Bình.
Lâm Bình Bình vừa nhìn thấy Miêu Nghị, càng cảm thấy kính sợ, dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại trở thành chấp sự của Kim điện trong Ngọc Đô Phong, lúc nàng nghe được tin tức này vào lần đầu tiên thì cũng cảm thấy có chút khó tin. Nàng nghĩ: “Có chỗ dựa này rồi, sau này làm chuyện gì trong đô thành cũng suôn sẻ hơn nhiều.”
Lâm Bình Bình là đặc biệt chờ Miêu Nghị ở chỗ này, nàng vừa nhận được tin tức từ bên phía Trấn Nhâm điện bên kia đưa tin liền lập tức chuẩn bị trước nơi dừng chân cho Miêu Nghị. Khi nàng dẫn Miêu Nghị tới nơi này, La Bình, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm đã có mặt tại đây để chờ hắn rồi.
La Bình vừa mừng vừa sợ, tiến lên chúc mừng đầu tiên:
– Chúc mừng Miêu huynh được thăng chức.
Đó thật sự là vừa mừng vừa sợ, Miêu Nghị có cái thân phận chấp sự của Kim điện này thì đã không giống với lúc trước, cung chủ có quyền lợi lớn đến mấy cũng không thể cai quản trực tiếp những chuyện ở đô thành, chấp sự của Kim điện lại có thể làm việc này, nếu sau này mà La Bình có chuyện gì thì hắn cũng có khả năng giúp đở y mấy phần.
Miêu Nghị liếc qua Triệu Phi, kéo lây cánh tay của La Bình, nói:
– La huynh mau giúp ta điều tra một chút, xem Điện chủ Trấn Bính điện là Ổ Mộng Lan của Nguyệt Hành cung có tới đây không, ta có việc gấp, nếu có tới thì mau mời đến gặp ta nhé!
Triệu Phi nghe hắn nói vậy thì mặt vẫn không thay đổi, không nhìn ra manh mối gì, người biết chuyện là Tư Không Vô Úy thì lại cố nén cười.
Nghe hắn nói có chuyện gấp, La Bình không nói hai lời, đi ngay lập tức.