Tim Tông Ngạo như muốn nhảy ra ngoài, làm gì có chuyện lão không nhìn ra khoảnh khắc dị thường của Dương Khai lúc đan dược sắp hình thành này. Sự dị thường đó làm lão kích động gần như nổi điên.
Lão nghĩ Dương Khai đã thành công.
Nào biết sau đó một lúc lâu, Dương Khai cũng không có động tĩnh.
Nhẹ giọng gọi vài câu, không được đáp lại, Tông Ngạo mới cẩn thận đi lên phía trước, lén lút buông thần niệm điều tra, nhìn được một lúc, lão đã không khỏi ngơ ngẩn.
Dương Khai sắc mặt tái nhợt, như vừa đại chiến một hồi với cường địch, khí tức chìm nổi, khí huyết lực cũng suy yếu đến cực điểm…
Hắn nhắm hai mắt lại lịm đi, có điều không chết được, chỉ cần vài ngày là có thể bình phục.
Không để ý tới Dương Khai, Tông Ngạo run rẩy chụp lấy lò đan trước mặt hắn, một viên đan dược bay ra được bình ngọc trên tay Tông Ngạo đón được.
Hít sâu một hơi, Tông Ngạo ngưng thần nhìn vào trong bình ngọc.
Vừa nhìn Tông Ngạo đã không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Viên Ly Hỏa đan trong bình bề mặt mượt mà bóng loáng, không có dấu vết gì của đan vân, đến cả đan văn cũng không có.
Thất bại rồi?
Tông Ngạo vẻ mặt phức tạp, khí thế luyện đan vừa rồi của Dương Khai làm lão gần như nghĩ tiểu tử này nhất định có thể thành công, lại không ngờ rằng kết cục lại thê lương như vậy.
Chờ hắn tỉnh lại, phát hiện mình dốc hết tâm huyết luyện chế ra viên Ly Hỏa đan cuối cùng không ngờ chỉ là một viên đan dược bình thường, không biết hắn có lại tiếp tục hôn mê hay không.
Tông Ngạo thở dài thật mạnh.
Lão đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, biết có những lúc mong ước và hiện tại khác xa nhau, lão cũng ít nhiều bồi hồi giữa mộng và thực, nhưng lại bị những gai nhọn trong đó đâm tới mức thương tích đầy mình.
Dương Khai vẫn còn trẻ, có trải nghiệm như vậy cũng không có gì lạ, chỉ có điều đan vân không luyện chế được, hắn lại không chịu tới Thủy Nguyệt Tinh cầu viện xem ra thực sự là chết đến nơi rồi.
Tông Ngạo không khỏi có chút thổn thức, ở cùng nhau trong thời gian qua, Tông Ngạo tinh tường nhận thức được thiên chất luyện đan ở Dương Khai, lão không đành lòng nhìn thấy một tráng niên như Dương Khai phải chết sớm như vậy. Trong đầu lão đã nghĩ định đợi sau khi Dương Khai tỉnh dậy, lão nên dùng miệng lưỡi kẻ bề trên đến an ủi hắn vài câu như thế nào.
Lúc này hắn cần nhất chính là an ủi và động viên.
Trong lúc đang suy nghĩ, Tông Ngạo bỗng biến sắc.
Lão nhận thấy thiên địa linh khí xung quanh trở nên hơi cổ quái.
Thần niệm thả ra, Tông Ngạo kinh hãi hô to.
Linh khí khổng lồ trong thiên địa chẳng biết tại sao lại đang điên cuồng tụ lại bên này, động tĩnh còn khủng khiếp hơn lúc trước khi Dương Khai tu luyện tạo ra. Trên bầu trời kia, linh khí nồng đậm tồn tại gần như thành thực chất, như con rồng lớn bay lượn giữa chín tầng mây.
Một lực hút khổng lồ bỗng nhiên truyền tới từ bình ngọc trên tay, viên Ly Hỏa đan mới ra lò giống như có được sinh mạng, nhảy lên trong bình ngọc, truyền ra tiếng vang leng keng.
Cự long đang bay lượn trên trời kia lao thẳng xuống dưới như thiên thần phát uy, oanh kích trong cung điện trăm năm của Tông Ngạo.
Tiếng nổ lớn truyền ra, một nửa cung điện đổ sập ngay tức khắc, mấy chục gian sương phòng biến thành đống đổ nát, các loại vật liệu gỗ đổ ập về phía Tông Ngạo, bị thánh nguyên hộ thể của lão đánh văng ra.
Mắt thường có thể thấy được thiên địa linh khí đang rót vào trong bình ngọc, bình ngọc căn bản không thể chịu đựng được uy áp lớn như vậy, liền trực tiếp vỡ tan.
Tông Ngạo trợn tròn mắt, lão có thể tinh tường nhận ra linh khí như cự long kia đang bị một viên Ly Hỏa đan nhỏ bé nuốt chửng, viên Ly Hỏa đan mới ra lò kia dường như trở thành vực sâu không đáy, có bao nhiêu linh khí, nó nuốt chửng bấy nhiêu, không có giới hạn.
Cuồng phong gào thét bên tai, tầm nhìn mơ hồ, cát đá bay tứ bề, ngàn mẫu dược điền bị phá hỏng không còn nguyên vẹn, Tông Ngạo nhìn những dược liệu trân quý mình bảo quản đang bay múa trong cuồng phong, bị cuốn dập nát.
Da mặt lão co giật, trong lòng thì rỉ máu.
Những dược liệu này đều là do lão tự trồng, mỗi gốc dược liệu đều có mồ hôi và máu của lão, giờ một trận gió lốc linh khí quét qua, ngàn mẫu dược điền đều bị cuốn đi, rất nhiều dược liệu bị nhổ tận gốc, những cái còn sót lại cũng đang ngổn ngang giữa cuồng phong.
– Khốn kiếp!
Gương mặt già nua của Tông Ngạo vặn vẹo, không kìm nổi gào lên, giơ nanh múa vuốt trong cuồng phong lại không thể ngăn cản được trận tai nạn này.
Sau nửa canh giờ, tất cả gió êm sóng lặng trở lại.
Giữa đống điêu tàn, Dương Khai vẫn khoanh chân ngồi không động đậy trước mấy chục cái lò luyện đan, vẫn duy trì vị trí cũ, nhưng cung điện của Tông Ngạo đã sập hầu như không còn gì, đến Tuyết Nguyệt đang hôn mê cũng bị vùi sâu dưới đất.
Tông Ngạo chẳng buồn đi lo cho nha đầu đó, trên tay cầm một bình ngọc mới, trong bình ngọc chứa một viên đan, hồn bay phách lạc nhìn ngàn mẫu dược điền, da mặt giật rần rần, không khống chế được.
Ngàn mẫu dược điền bị phá hủy toàn bộgần như không tồn tại.
Dược liệu sinh trưởng mạnh mẽ lúc trước đã đã bị tổn hại hơn chín phần, còn thừa lại một phần sức sống ảm đạm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Lá và quả của hơn mười gốc Thiên Dương quả không biết đã đi đâu, chỉ còn lại thân cây trơ trọi. Chỗ Thiên Dương quả này đợi mười năm nữa là đã có thể dùng rồi.
Nửa mẫu Tước Hà hoa sớm đã không thấy tông tích, ngay cả nửa mẫu đất đó cũng bị thiên uy cày nát nhiều lần, thế đất thấp hơn nửa thước so với trước đó.
Thiên Điệp hoa của lão phu đi đâu rồi? Tông Ngạo bất lực chuyển động tròng mắt, sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng Thiên điệp hoa được lão quý hơn sinh mạng của mình nữa. Cả vùng đất vốn trồng Thiên Điệp hoa chỉ còn nửa gốc cây trụi lại đó.
Tông Ngạo trợn ngược mắt, suýt ngất đi.
Không nói tới tổn thất ngàn mẫu dược điền này, Tông Ngạo hoảng sợ phát hiện đại trận mình cực khổ nhiều năm để bố trí trong sơn cốc này cũng đã bị phá hỏng hầu như không còn gì, không thể phát huy ra tác dụng cần có nữa rồi.
Trong vòng ngàn dặm, thiên địa ảm đạm, đến một tia linh khí cũng không tồn tại!
Từng tiếng vạt áo bay phần phật từ xa nhanh chóng truyền tới. Cáp Lực Tạp, Lâm Mộc Phong còn có cả phu nhân trung niên nọ dẫn theo số đông cường nhân Hằng La Thương Hội nghe động tĩnh mà tìm tới.
Khi bên này phô bày thiên uy, bọn họ cũng phát giác ra, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng đến điều tra.
Đợi khi đến nơi nhìn thử, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, trong nhất thời không dám tin vào hai mắt mình.