Hắn cầm muỗng lên, bắt đầu ăn phần thức ăn của mình.
Thịt bò hộp hâm nóng, cơm gà cà ri ăn nhanh.
Còn có một ly rượu.
Như vậy là tốt lắm rồi.
“Có thể lấy cho tôi chút rượu không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Dĩ nhiên, vừa hay tối nay cậu cần ngủ đủ một giấc, uống chút rượu có thể giúp cậu ngủ ngon hơn.” Lão Lý để một chai rượu lên bàn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh.
Bây giờ mình là người bình thường.
Nếu như uống rượu vào lúc này, không thể có linh lực làm tan rượu, nhất định sẽ say.
Cái này không thể được.
Hắn từ từ đặt chiếc ly lên bàn, bắt đầu ăn cơm.
“Không phải cậu muốn uống rượu sao?” Lão Lý không hiểu nói.
“Dạ dày tôi có chút không thoải mái, cho nên không cần rượu nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc hắn ăn cơm, bốn người bắt đầu sắp xếp trang bị tuỳ thân của mình.
Quần áo bảo hộ, đèn pin, súng trường, súng lục, điện thoại vô tuyến, ống dòm hồng ngoại, đạn dược.. v.. v đều được bọn họ chuẩn bị xong xuôi.
“Biệt thự này rất lớn, cậu có thể tìm một phòng để nghỉ ngơi, phòng của mỗi bọn tôi đều dán tên, cậu không chọn mấy phòng ấy là được.” Cô gái dặn dò.
“Được, biết rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này mấy người đã chuẩn bị xong đồ, đi lên tầng chót của biệt thự.
“Nếu như nghe được tiếng gào thét của quái vật, không cần để ý.” Cuối cùng Lão Lý lớn tiếng nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, lớn tiếng hỏi: “Nguy hiểm bắt đầu từ khi nào?”
“Khoảng mười một giờ.” Cô gái hô lên.
Bọn họ đã đi.
Cố Thanh Sơn nhìn đồng hồ trên tường.
Bảy giờ kém mười phút, vẫn còn sớm.
Đối diện hắn, hai cô gái còn đang dùng cơm.
“Đĩa thức ăn đặt ở đây, để bọn tôi dọn dẹp.” Một cô gái nhận ra được ánh mắt của hắn, nói.
“Cám ơn.”
Cố Thanh Sơn đứng dậy rời đi.
Hắn đi mấy vòng trong biệt thự.
Ngôi biệt thự này là toà nhà ở lớn nhất trong trấn nhỏ, nghe nói chủ nhân của nó ngay những giây phút đầu tiên khi tai nạn xảy ra đã ngồi máy bay đến thủ đô.
Dẫu sao, nơi đó là trung tâm cả quốc gia, phương pháp đối phó và sống sót nhất định nhiều nhất.
Kết quả tai nạn kéo dài, mọi người phát hiện, chỗ an toàn nhất ngược lại là sa mạc.
Chỗ càng ít người, càng an toàn.
Cố Thanh Sơn vừa đi, vừa ghi nhớ mỗi một căn phòng.
Hắn lượn một vòng, nhưng không thấy được căn phòng nào ưng ý.
Ngày tận thế.
Hắn thở dài, đi đến phòng bếp ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận suy tư.
“Vẫn chưa tìm được phòng?” Một cô gái cười hỏi.
“Chưa.” Cố Thanh Sơn nói.
Một cô bé khác nói: “Cố Thanh Sơn, anh có thể đến tầng hầm lấy dồ cùng bọn tôi không? Một mình tôi có hơi sợ.”
“Cái này có gì phải sợ, nhưng chúng ta đi lấy cái gì?” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Một ít nguyên liệu nấu ăn, ban đêm bọn họ sẽ lần lượt xuống đây ăn đồ, bổ sung thể lực.” Cô bé nói.
“Vậy đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cám ơn anh.”
Hai cô gái lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ba người đi tới phòng tiếp khách của biệt thự, hai cô gái vén chiếc thảm dày cộm lên, cầm chìa khóa mở cửa dưới lòng đất, đi xuống dưới.
“Ẩn giấu ở dưới chiếc thảm trong phòng khách, thật là độc đáo.” Cố Thanh Sơn khen.
“Đúng vậy, chủ nhân trước kia ở đây vốn là một nhân vật lớn, có rất nhiều trang trại và hoa màu, còn có một vùng mỏ.” Cô gái nói.
“Sao mấy người lại phát hiện được chỗ này?”
“Chàng trai tóc vàng kia là con trai của nhân vật lớn.”
“Cậu ta không đi thủ đô cùng cha mình?”
“Cậu ấy cảm thấy tình hình ở thủ đô không rõ ràng, thay vì giao tính mạng cho tương lai mù mịt, không bằng nắm giữ những gì đã có tiến hành phòng ngự trước, chờ thấy rõ tình thế rồi quyết định hành động như thế nào.”
“Một người thông minh.” Cố Thanh Sơn khen.
Bọn họ đi thẳng một đường xuống tầng hầm.
Nơi này xây rất vững chắc, thông gió vô cùng tốt, rất nhiều vũ khí đạn dược cùng thực phẩm, nước ngọt, thuốc men đều được dự trữ ở chỗ này.
Dưới tầng hầm còn có một bàn làm việc nho nhỏ, một chiếc giường nhỏ đơn sơ, xem ra là để người giúp việc ghi chép vật liệu và trông coi nơi này ở.
Nhưng bởi vì xây khá sâu, khó tránh khỏi có chút âm u.
Hai cô gái cầm một ít nguyên liệu nấu ăn xong liền muốn ra ngoài.
Cố Thanh Sơn lại hơi có vẻ chần chừ.
“Đi thôi, vẫn còn ở nơi này làm gì.” Một cô gái thúc giục.