Miêu Nghị nhìn về phía Lão Bản Nương đang ở trong bức màn lụa, cười:
– Nàng mới chính là thứ quý báu nhất của ta, giúp ta chiếu cố nàng cho tốt, ta đã nói rồi. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ hậu tạ bốn vị đại ca.
Lễ vật hậu hĩnh như thế mà cũng không đáng gì cả ư? Mộc Tượng và Thạch Tượng lại hơi có chút chờ mong, nghĩ: “Đến thời điểm đó, tên này có thể đưa vật gì ra để tới hậu tạ đây?”
Kiệu hương phi xông vào trong rừng, rời xa vùng đất này rồi mới chợt bay lên không trung, vượt lên ngưỡng trời.
Trên bầu trời, Mộc Tượng đang khiêng kiệu chợt quay đầu lại nói:
– Lão Bản Nương. Xem ra Ngưu Nhị không có cơ hội ăn bám ngươi rồi, có vẻ như còn có tiền hơn ngươi đấy! Vừa ra tay thưởng một cái thì đã ngang ngửa với mấy khoản thu nhập của khách sạn chúng ta trong nhiều năm đó!
Trong màn lụa, Lão Bản Nương đang trong tư thế nửa nằm nửa dựa cũng tò mò về chuyện này, nói:
– Thưởng thứ gì cho các ngươi thế? Lấy ra xem một chút.
Bốn chiếc nhẫn trữ vật được đưa tới trong tay nàng. Sau khi xem qua đồ bên trong, nàng cũng kinh ngạc đến sững sờ, e rằng riêng đồ ở trong mỗi chiếc nhẫn trữ vật cũng đáng giá cả một giang sơn, sợ là thương hội ở cả sáu nước nghèo cùng hợp lực lại thì trong một thời gian ngắn cũng không có cách nào gom góp đủ đồ của một trong những chiếc nhẫn trữ vật này, không cách nào tưởng tượng nổi Miêu Nghị từ đâu mà có được nhiều ngũ cực tinh thạch như thế.
Dù cho nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị lại sẽ trọng thưởng như thế đối với bốn người bọn họ, vừa ra tay liền thưởng cho mỗi người tài vật đáng giá cả một giang sơn, nhưng nói theo góc độ khác, cũng có thể chứng minh địa vị của nàng ở trong lòng Miêu Nghị, đúng như lời của Miêu Nghị vậy, nàng mới chính là thứ quý báu nhất của hắn.
Thạch Tượng cười khà khà, nói:
– Đồ thì đúng là tốt thật, chỉ là lễ vật này quá quý trọng rồi, nhận thì có chút sợ tay bị phỏng mất. Ngưu Nhị mà muốn mang Lão Bản Nương đi một cách thuận thuận lợi lợi, e rằng có không ít nơi sẽ phải tiêu tốn mấy khoản lớn đấy, hắn có tấm lòng này đã là đủ rồi. Lão Bản Nương, hãy bảo hắn tiêu tiền cho những chỗ cần thiết nhất đi!
Từ trong bức màn lụa, bốn chiếc nhẫn trữ vật loáng một cái đã về trong tay hai người kia, Lão Bản Nương nói với thái độ thờ ơ:
– Nếu như hắn đã thưởng cho các ngươi, các ngươi cứ nhận đi!
Vừa dứt lời, nàng đã nằm nghiêng xuống, dùng một cánh tay chống đầu, ngửi mùi hương thơm ngát của hoa tươi ở bên cạnh, vẻ mặt nàng mỉm cười, biểu cảm của nàng là mê say, người đẹp hơn hoa.
Tuy rằng hắn chỉ đưa cho nàng một bó hoa tươi, so với lễ vật dành cho bọn Mộc Tượng thì thua xa về mức độ quý trọng, nhưng đối với nàng mà nói, phần tình nghĩa này lại là có một không hai, sự xuất hiện của bốn món lễ vật quý trọng kia lại càng làm nổi bật lên phần tình nghĩa ấy. Nàng không cần bốn món lễ vật quý trọng kia mà chỉ cần ý nghĩa ẩn núp trong bốn phần lễ trọng này mà thôi.
Hắn đưa lễ vật quý trọng cho bọn Mộc Tượng cũng là để cho nàng tin tưởng hắn, để cho nàng thấy được sức mạnh thật sự đang được ẩn giấu của một Miêu Nghị tưởng chừng như nhỏ yếu, khiến cho nàng được chứng thực, thực sự cảm nhận được hy vọng về ước hẹn ngàn năm sẽ được Miêu Nghị thực hiện một cách chân thật vô cùng, điều này quan trọng hơn hết thảy các thứ lễ vật quý trọng khác.
Không chỉ có mình nàng ở trạng thái tinh thần phấn chấn thôi đâu, Mộc Tượng và Thạch Tượng cũng thế, hai người này không kìm lòng nổi, lộ ra nét cười hì hì trên mặt, họ cũng thấy được hy vọng giống như cảm nhận của Lão Bản Nương vậy.
– Mới vừa rồi, Ngưu Nhị còn tặng trang sức cho ta nữa, các ngươi nhìn xem có đẹp mắt hay không?
Lão Bản Nương chợt bò dậy, vuốt tóc mân mê làm dáng.
Ngay lập tức, hai người đang khiêng kiệu này khen nức nở:
– Đẹp mắt đẹp mắt, ừ, thật là đẹp mắt.
– Ngưu Nhị nói hắn đã tóm gọn một môn phái luyện bảo, để chuyên luyện chế trang sức cho ta đấy.
Đây mới thật sự là cái mà Lão Bản Nương đang muốn khoe khoang cơ.
– Trời ơi! Sử dụng một môn phái luyện bảo để chuyên luyện chế đồ trang sức cho Lão Bản Nương, phu nhân của sáu thánh cũng không được hưởng thụ đến đãi ngộ này đâu.
Nhóm khiêng kiệu này cười to trêu ghẹo nàng.
– Đi!
Lão Bản Nương “xì” một tiếng rồi nằm nghiêng xuống, nhưng cũng không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng, cũng cảm thấy Ngưu Nhị làm như thế thì khoa trương quá mức rồi, chẳng qua là trong hôm nay, nàng thật sự đã rất vui vẻ. Dung nhan kiều diễm kia lại gần bên hoa tươi, nhẹ ngửi hương hoa với vẻ đắm say, cho dù hoa tàn rồi, kí ức tốt đẹp này cũng có thể khiến nàng ghi nhớ không quên trong suốt cả cuộc đời.