Trong nháy mắt, Nhiếp Vân đã cảm thấy trừ chủ đan điền ra thì lại có thêm một đan điền mới, một cỗ ý niệm võ đạo phóng lên cao.
Ầm!
Tựa như lúc hình thành thiên phú Kiếm Đạo sư vậy, toàn bộ bi lâm trong nháy mắt bị mây đỏ che kín.
Bất quá, ở trong Tử Hoa động phủ cho nên Nhiếp Vân cũng không phát hiện ra. Mà hắn cẩn thận nhìn về phía Võ Đạo đan điền.
Lúc này Võ Đạo đan điền vừa mới diễn sinh ra cũng là màu xanh nhạt. Hiển nhiên đã đạt tới hình thái thứ ba, một đạo ý niệm võ đạo chảy xuôi trong lòng. Rất nhiều kỹ xảo chiến đấu trước đó không hiểu cùng với nội dung quan trọng của võ học, tất cả lập tức thông hiểu đạo lí, tinh thần rung chuyển.
– Trở về đi!
Hừ nhẹ một tiếng, bàn tay lập tức bắt lấy đạo Võ Đạo chi khí muốn chạy trốn, lập tức thu nó vào trong cơ thể.
Cỗ khí tức này dường như cũng cảm nhận được thân thể của hắn dị thường, dường như tìm được chốn về chân chính. Sau khi, hưng phấn một chút nó lập tức chui vào khí hải, biến mất không thấy gì nữa. Cũng không có ý định trốn đi.
Thiên phú Võ Đạo sư, thành!
– Xem ra quả thực Võ Đạo sư lão tổ đã chết.
Hình thành thiên phú Võ Đạo sư, Nhiếp Vân cũng biết một chuyện.
Thiên phú đặc thù đứng hàng trước mười, có tính duy nhất. Chỉ có bản thân mới có mà thôi. Trên đời này, trừ bản thân ra không có ai khác có thiên phú như vậy nữa. Cho nên hiện tại trên đại lục này chỉ có một mình hắn là Võ Đạo sư!
Giống như thiên phú Nguyên Khí sư trước đó vậy.
Thu được Võ Đạo chi khí, hình thành thiên phú Võ Đạo sư, chỉ là chuyện trong nháy mắt. Hơn nữa lại hoàn thành trong cơ thể, mà ngay cả Đạm Đài Lăng Nguyệt ở bên cạnh cũng không phát hiện ra được cái gì. Khi chất của cả người Nhiếp Vân cùng với sức chiến đấu đã xảy ra lột xác nghiêng trời lệch đất.
Lần này tiến vào bi lâm, có thể nói là thu hoạch quá lớn.
Diễn sinh ra mười một khỏa đan điền, có được bốn loại thiên phú mới. Nhất là Võ Đạo sư đứng thứ mười, Thiên Thủ sư thứ mười một. Hai loại thiên phú này phối hợp với nhau, tuy rằng hiện tại vẫn chưa thăng cấp đến Phá Không cảnh. Thế nhưng Nhiếp Vân cảm thấy chỉ sợ cho dù là cường giả Đan điền huyệt khiếu cảnh sơ kỳ cũng có thể dùng một cái tát đánh chết. Không để lại bất kỳ dấu vết gì.
– Ngươi không sao chứ!
Thấy thiếu niên hấp thu Võ Đạo chi khí, lẳng lặng đứng tại chỗ, trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.
– Ha ha, ta không sao!
Không nghĩ giải thích chuyện Võ Đạo sư, Nhiếp Vân mỉm cười gật gật đầu, đang định tiếp tục nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Chưởng giáo ấn phía sau từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vọt về phía hắn.
Tay tạo thành trảo, nắm Chưởng giáo ấn vào trong lòng bàn tay, tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân lại hoảng sợ một phen.
Trong nháy mắt khi hắn trở thành Võ Đạo sư, dường như đã đụng chạm vào thứ gì đó trong Chưởng giáo ấn, không ngờ lại hoàn toàn luyện hóa nó. Biến nó thành thứ của hắn!
Chưởng giáo ấn của Kiếm Thần tông, đòi hỏi phải được các đệ tử tán thành rồi mới có thể luyện hóa, mà Chưởng giáo ấn của Hóa Vân Tông. Chỉ cần trở thành Võ Đạo sư là có thể luyện hóa, rốt cuộc có chuyện gì chứ?
Trong lòng nghi hoặc, bất quá chỉ suy nghĩ một chút là, Nhiếp Vân đã hiểu ra.
Tuy rằng Kiếm Đạo sư rất thưa thớt, nhưng mà cũng không phải là duy nhất. Như vậy mới có thể còn có người thứ hai. Bởi vậy, thân là Kiếm Đạo sư, vị tất có thể nắm Chưởng giáo ấn trong tay, phải được mọi người trong tông môn tán thành thì mới được.
Võ Đạo sư thì khác, chỉ có thể một người. Cho nên, lúc trước Võ Đạo lão tổ Hạ Dương thiết kế Chưởng giáo ấn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống. Có một điểm quan trọng nhất đó là, chỉ sợ có người không quan tâm tới mọi chuyện mà đi luyện hóa Chưởng giáo ấn, như vậy chủ nhân chân chính vẫn là hắn. Chỉ cần một đạo ý niệm là có thể xóa đi ý niệm của đối phương. Làm cho thứ này lần nữa biến thành bảo bối thuộc về mình.
Đáng tiếc, cho dù Võ Đạo sư là thiên phú đặc thù đứng hàng thứ mười, thế nhưng vẫn không chịu nổi thời gian trôi qua, hoàn toàn ngã xuống.
– Ha ha, luyện hóa Chưởng giáo ấn, cho dù không làm chưởng giáo Hóa Vân Tông thì cũng không được..