Lẽ ra bây giờ có một chiếc xe chở hàng trở về, thì người trong trấn nhỏ phải có ai đó tiến hành cản lại và điều tra, ít nhất là xuất phát từ khát vọng về thông tin và đồ ăn, ít nhiều gì cũng sẽ có người kiểm tra trước.
Nhưng tình huống thực tế là, trong trấn nhỏ không có một bóng người xuất hiện.
Cố Thanh Sơn dựa vào tường, yên lặng quan sát bọn họ di chuyển những chướng ngại vật trên đường kia.
Động tác bọn họ rất thành thạo, hình như là thường xuyên làm những chuyện này.
Một hồi lâu sau, có lẽ là khuân đồ hơi mệt chút, người đàn ông trung niên tóc đen khoác súng dài thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Tôi không muốn di chuyển mấy thứ chướng ngại này thêm một lần nào nữa, hoặc ai có thể giúp tôi tìm vài người đến làm cũng được.”
Người da đen nghiêm túc nói: “Đừng đùa nữa, không có mấy vật cản này chúng ta đã xong đời rồi.”
“Bây giờ tôi chỉ cầu thượng đế phù hộ, trong những cuộc tìm kiếm tiếp theo sẽ cho mình thấy được mấy người còn sống, để bổ sung vào nhân công của chúng ta.” Chàng trai tóc vàng nói.
Bọn họ trò chuyện, động tác trên tay từ từ dừng lại.
Lúc này mặt trời lại xuống thấp hơn, nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống.
Ba nam một nữ dứt khoát tu tập lại, núp vào bóng mát được xe chở hàng che lại, châm thuốc chậm rãi hút.
Chàng trai tóc vàng rầu rĩ nói: “Tối hôm nay lại là một đêm bận rộn, lát nữa mọi người chợp mắt một lát, nếu không không chịu được đâu.”
Người đàn ông được gọi là lão Lý lắc đầu nói: “Đáng tiếc không có ai để thay phiên, thật là xui xẻo, vất vả lắm mới tìm được hai người, nhưng là nữ.”
Cô gái duy nhất nhìn ông ta, hung dữ nói: “Nữ thì sao? Dù sao bọn họ cũng có thể giúp chúng ta giặt quần áo thu dọn nhà cửa.”
Lão Lý cười khổ nói: “Tôi tình nguyện ăn ít một chút, chỉ cần bọn họ có thể cầm súng chiến đấu với quái vật là tôi thoả mãn lắm rồi”
Cô gái nói: “Bọn họ chỉ là hai cô bé hơn mười tuổi, có thể giữ được bình tĩnh đã không tệ rồi, làm sao có thể cầm súng giết quái vật?”
Lão Lý nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đói rồi, trước mắt giải quyết vấn đề cho cái bụng đã.”
Người da đen lặng lẽ giảng hoà.
Mấy người đi tới phần đuôi xe chở hàng, mở ra.
Cố Thanh Sơn núp trong bóng tối, híp mắt, cẩn thận nhìn sang.
Chỉ thấy trong xe chở hàng chở đầy ắp các loại đồ, có thức ăn, có đồ gia dụng, có quần áo, thậm chí còn có một con heo còn sống.
Con heo kia đang gặm cải trắng.
Bốn người mang cái rương xuống, lanh lẹ mở nó ra.
Trong rương, đồ hộp bằng sắt lá được xếp gọn gàng, còn để một ít rượu.
Ở trong ngày tận thế, đây là một cả chiếc rương đầy thức ăn phong phú.
“Tôi không thích thịt bò lắm.” Cô gái lẩm bẩm nói.
“Vậy cũng không được, bọn tôi đều ăn ba hộp, cô hả, ít nhất cũng phải ăn hai hộp, nếu không thể lực không được bổ sung đầy đủ, buổi tối sẽ có chuyện.” Lão Lý nói.
Cố Thanh Sơn nghe vậy thầm suy nghĩ.
Trong ngày tận thế, thịt bò hộp đã là thứ đồ rất tốt rồi, cô ta lại còn bắt bẻ.
Hơn nữa những người này ăn uống không hề hạn chế, ba hộp đã đủ để cho một thanh niên trẻ ăn no căng rồi.
Xem ra điều kiện sống của bọn họ tương đối khá.
Thật may Cố Thanh Sơn biết được rất nhiều ngôn ngữ, nghe hiểu được bọn họ đang nói một loại tiếng địa phương của nhân tộc vô cùng ít gặp.
Kết hợp với cuộc nói chuyện trước đó của mấy người, rất dễ dàng biết được bọn họ đã thu nhận hai cô gái không biết chiến đấu.
Tình hình của hai cô gái kia cũng rất an toàn.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hạ xuống lưng lão Lý, cẩn thận quan sát súng của ông ta.
Đây là một một loại súng trường đánh úp rất nguyên thuỷ cổ xưa.
Bản thân Cố Thanh Sơn là người chơi chiến giáp máy móc, còn đã từng làm ra cơ giáp Thiên Thần Rực Lửa vượt thời đại như vậy, đối với loại binh khí cơ bản nhất như súng ống này đương nhiên là nắm trong lòng bàn tay.
Súng trường đánh úp trên lưng lão Lý này chỉ có thể tấn công kẻ địch trong khoảng 800 đến 1000 mét, uy lực chỉ có thể sát thương mục tiêu quy mô nhỏ, đối với những loại cơ giáp toàn thân bọc hợp kim, đồ sộ to lớn thì không phát huy được tác dụng là mấy.
Ngay cả đánh úp ngoài tầm nhìn cũng không làm được.
Nhưng nhìn vẻ trân quý của lão Lý, dường như chiếc súng trường này đã làm bạn với ông ấy rất lâu, là phương tiện tấn công chủ yếu của ông ấy.
Thật yếu.
Bọn họ như đang thiếu người, hơn nữa còn miễn cưỡng chấp nhận cả hai cô gái vô dụng.
Về khía cạnh nào đó đã nghiệm chứng hoàn cảnh sinh sống và tâm tính của những người này.
Hơn nữa rương thịt bò kia, cùng với con heo còn sống trên xe hàng.
Mở đầu này cũng không quá tệ hại.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn rốt cuộc đã quyết định.
Bên ngoài, chàng trai tóc vàng phát cho mỗi người một cái hộp, lại xoay người đi đến xe chờ hàng lấy một bình rượu và bốn cái cốc.
“Đừng uống nhiều, mỗi người nhiều nhất một ly.” Lão Lý khuyên bảo.
Bọn họ cụng ly, uống cạn cốc rượu.
Lúc này cách đó không xa truyền tới một tiếng vang.
Mấy người lập tức theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng ở trong căn nhà bị đốt cháy.
“Mau cứu mạng “