Rốt cuộc là tại sao đối phương lại gây chuyện với mình.
So với việc nói gây chuyện, không bằng nói là tuyên chiến.
Giang Nghĩa thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là mình đã đắc tội với đối phương từ khi nào?
“Đưa đi hết đi, nhốt lại rồi chậm rãi điều tra.”
Đám người đều choáng váng.
“Đừng mà, chúng tôi lập tức đi ngay!”
“Chúng tôi không cần tiền, sẽ đi ngay đây.”
Lâm Chí Cường cười nói: “Đi ngay à, không còn kịp nữa đâu, đưa đi cho tôi.”
Ngay sau đó, có một đám người đi tới còng mấy người chặn xe gây chuyện lại rồi mang đi.
Giang Nghĩa lại trở về xe một lần nữa, nhóm người tiếp tục xuất phát.
Ở trên xe.
Giang Nghĩa nhắm mắt không ngừng suy nghĩ rốt cuộc là giữa anh và trang sức Thiệu Anh có mâu thuẫn với nhau không, càng nghĩ lại càng cảm thấy không có manh mối gì.
Anh cũng biết tới trang sức Thiệu Anh là xí nghiệp lớn vừa mới phát triển ở Giang Nam trong khoảng thời gian gần đây.
Ban đầu còn là tổng phụ trách, Giang Nghĩa đã có ý định nâng đỡ xí nghiệp này thật tốt, có lẽ sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn cho Giang Nam trong tương lai, ai biết là đối phương lại đến cửa tuyên chiến nhanh như thế.
Rốt cuộc là tại sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Nghĩa chỉ có thể suy nghĩ ra một điểm: xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Trang sức Thiệu Anh được phát triển hoa lệ sau khi xí nghiệp Thiên Đỉnh được thu mua, chẳng lẽ là do xí nghiệp Thiên Đỉnh quậy phá?
Cũng có khả năng này.