Huyền Thiên đứng ở trên đỉnh đại điện Kiếm Tông, cũng phóng khí tức tu vi ra ngoài, tản ra một cổ khí thế kinh thiên, bất quá, khí thế của hắn rất ôn hòa, người khác có thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, nhưng cũng không bị áp bách cực lớn, rất khác với khí thế áp bách cuồng bạo của Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh.
Cách xa trong vòng hơn mười dặm, Trường Sinh Vương và Thi Vương Lông Xanh liền ngừng lại, ánh mắt lợi hại nhìn đến trên người Huyền Thiên ở trên đỉnh đại điện Kiếm Tông.
– Bảo bối của ta –!
Trong mắt Thi Vương Lông Xanh lóe ra hào quang hưng phấn, đồng thời lại có một loại lăng lệ ác liệt, phát ra một đạo thanh âm chói tai đến cực điểm:
– Tiểu tử, hôm nay tử kỳ của ngươi đã đến, Ngự Lôi Châu sẽ thuộc về bổn Vương, đó là bảo bối của ta —-!
Trong mắt Trường Sinh Vương thì lại mang theo âm trầm và tàn nhẫn, cũng la lớn:
– Huyền Thiên, ngươi thừa dịp thực lực bổn vương chưa khôi phục lại làm bổn Vương bị thương, nay bổn Vương muốn ngươi phải hoàn trả gấp ngàn lần, lấy cái mạng chó của ngươi, bảo đỉnh kia sẽ thuộc về bổn vương. . . , Huyền Thiên, ngươi còn không mau mau lăn ra đây nhận lấy cái chết, trốn ở sau cương tráo trận pháp cho rằng sẽ an toàn sao, chúng ta song Vương đều tới, phá trận pháp này của ngươi dễ như trở bàn tay thôi –!
Hai đại Vương giả đều tới!
Võ giả Kiếm Tông nghe vậy, nguyên một đám trong lòng nhảy lên không thôi.
Vương giả, đây chính là tồn tại trong truyền thuyết, Thần Châu đại địa, ngàn năm khó gặp, hôm nay vậy mà có hai người đến đây.
Hơn nữa, hai người đều là địch nhân của tổng chủ Kiếm Tông, Huyền Thiên?
Huyền Thiên tuy rằng chém giết Bán Bộ Vương Giả dễ như trở bàn tay, chiến lực nghịch thiên, nhưng đối mặt hai vị Vương giả, cái này — có thể sao?
Một vị Vương giả, cũng đã đủ đáng sợ được rồi, hai vị Vương giả đồng thời hiện thân đã phá mọi ghi chép của Thần Châu đại địa từ sau khi thời đại Thượng Cổ kết thúc đến nay. . .
Cửu đại Vương giả sau Thượng Cổ, thời đại mỗi Vương giả đều cách xa nhau chừng ngàn năm, từ sau Thượng Cổ Thần Châu đại địa, chưa từng xuất hiện qua thời điểm nào song Vương đặt song song cả.
Thế nhưng hôm nay…!
Bên ngoài Kiếm Tông lại đồng thời đến hai vị Vương giả, thật sự khiến người rất kinh ngạc.
Vương giả đã tạo thành Linh Khu, ngưng tụ Linh hồn, bản chất rất khác phàm nhân, trong mắt Vương giả thì dưới Vương giả đều là con sâu cái kiến, không đến Vương giả cảnh, có thể chống lại Vương giả cũng đã xem như nghịch thiên rồi.
Tu vị mới Thiên giai cảnh cửu trọng, lại đối mặt hai vị Vương giả. . . cái này, đến tột cùng phải nghịch thiên đến mức nào mới có thể chống lại được?
Mặc dù Huyền Thiên là truyền thuyết đương thời nhưng võ giả Kiếm Tông trong lòng cũng không khỏi phát lạnh.
Lúc này địch nhân của Huyền Thiên thật sự là quá cường đại.
Mặc dù là thân hữu Huyền Thiên biết rõ lúc Huyền Thiên đoạt được Hỗn Độn Thánh Đỉnh cũng đã đánh trọng thương Trường Sinh Vương một lần, nhưng lúc đó thực lực Trường Sinh Vương vẫn chưa khôi phục toàn bộ, hiện giờ thực lực Trường Sinh Vương đã khôi phục đến đỉnh phong, so với lần trước cơ hồ tăng lên gấp đôi, hơn nữa, còn có một Thi Vương khủng bố tương trợ. . .
Bọn hắn cũng không khỏi cảm thấy lo lắng chi Huyền Thiên!
Bọn người Huyền Hùng, Huyền Hồng, La Khiếu Dã. . . cũng đã bay lên đỉnh đại điện Kiếm Tông, Huyền Hùng hiện giờ tuy là cường giả Thiên giai cảnh bát trọng, nhưng ở trước mặt hai vị Vương giả vẫn giống như con sâu cái kiến vậy.
– Tiểu Thiên, con nếu không địch lại thì cứ đào tẩu, tương lai của con bất khả hạn lượng, có con ở đây, hi vọng của Huyền gia chúng ta còn mãi, không cần vì chúng ta mà liều chết với hai vị Vương giả. . .
Huyền Hùng đi lên nói một câu như vậy.
Đương nhiên, Huyền Hùng nói cực kỳ nhỏ giọng, chỉ có mấy người ở trên đỉnh đại điện Kiếm Tông mới nghe được.