Sau khi hắn xem xong, hàng chữ màu đỏ máu này cũng theo đó biến mất.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống làn da dẫn đến cảm giác nóng bỏng.
Cố Thanh Sơn thử toả ra Thần Niệm, nhưng phát hiện Thần Niệm của mình chỉ có tác dụng ở trong đầu, không một tia nào có thể phóng ra ngoài.
Hắn quét thức hải.
Chỉ thấy tất cả mọi thứ của mình đều bị phong ấn như vậy, hoàn toàn ở trong trạng thái không thể nào đụng chạm..
Tin tốt là thời gian gần Địa kiếm đã hoàn toàn bị ngừng lại.
Dường như là để đảm bảo cho tất cả trạng thái của đồ vật, quy luật của thế giới của Đất đã trực tiếp phong bế trạng thái của Địa kiếm.
Như vậy, Cố Thanh Sơn đã yên tâm hơn nhiều.
Tin xấu chính là
Cố Thanh Sơn dùng sức nhảy một cái, cơ thể phóng vút lên cao như trong dự đoán không hề xảy ra.
Hắn chỉ nhảy lên cao nửa mét, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.
Cũng may là cát mềm, làm chân hắn không cảm thấy đau đớn.
Nhưng nhiệt nóng từ trên lớp cát dần dần xuyên thấu qua giày ống, từng chút từng chút thấm vào bàn chân hắn.
Chiến giáp sương đen hoàn toàn không thể lấy ra, quần áo mà Cố Thanh Sơn đang mặc trên người là một bộ quần áo liền với giày, từ một bộ trang phục chuyên dụng của tu hành giả có cấp bậc biến thành một bộ quần áo bình thường.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói: “Thật là thần kỳ, rốt cuộc là sức mạnh như thế nào, lại có thể khiến tất cả biến thành vật thường.”
Rất nhanh hắn không quan tâm đến những thứ này nữa.
Bởi vì quả thực quá nóng, chỉ đứng một hồi, trên người Cố Thanh Sơn đã bắt đầu ứa mồ hôi.
Đối với sinh mạng bình thường mà nói, sa mạc là môi trường tự nhiên vô cùng khắc nghiệt.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía những kiến trúc ở cuối quốc lộ.
Đó là nơi sinh cơ duy nhất.
Hắn không trì hoãn thời gian nữa, bước từng bước, dọc theo quốc lộ đi đến những kiến trúc kia.
Trên trời không có một áng mây.
Ánh nắng hừng hực chiếu thẳng xuống mặt đất, khiến cho không khí trên quốc lộ theo đó bị vặn vẹo.
Cả thế giới giống như một cái lồng hấp.
Cố Thanh Sơn đã sớm cởi áo khoác xuống, làm thành một cái nón đơn sơ đội lên trên đầu.
Đây là lần lặn lội cực khổ lâu dài nhất từ khi hắn tu đạo đến nay.
Mồ hôi chảy dọc theo sống lưng.
Làn da lộ ở bên ngoài đã bị nắng chiếu đến đỏ ửng lên.
Đi nửa giờ, Cố Thanh Sơn kinh ngạc phát hiện mình đã bắt đầu thở hổn hển.
Đây thật là một thế giới thần kỳ, khiến tình trạng cơ thể của mình biến thành người bình thường, ngay cả thể chất cũng gần giống với một người bình thường.
Nhưng bây giờ không có bất kỳ biện pháp nào.
Hắn phải duy trì tiết tấu hô hấp, cố gắng không ngẩng đầu lên, nhịp bước đều đều về phía trước.
Lại qua một giờ.
Ngay lúc Cố Thanh Sơn cảm thấy cơ thể không ngừng trĩu xuống, rốt cuộc hắn đã đến đích.
Bên cạnh quốc lộ phân làm hai đường, thông thẳng sang một trấn nhỏ trên sa mạc không lớn lắm.
Toàn bộ trấn nhỏ không thấy được người ở, nhưng thỉnh thoảng lại có tiếng nhạc mơ hồ truyền tới.
Đúng vậy, trời nóng như vậy, không có ai sẽ ra ngoài.
Mặc dù đã sắp bị phơi đến bất tỉnh, Cố Thanh Sơn vẫn giữ sự cẩn thận cơ bản nhất.
Hắn híp mắt đánh giá trấn nhỏ.
Trên nhất nhiều kiến trúc trong đó, có đủ những dấu tích cũ như chiến tranh.
Trên đường đầy những cạm bẫy và công trình phòng ngự.
Một vài ngôi nhà ở gần quốc lộ đã bị phá huỷ hoàn toàn, đen nhánh một mảnh, cửa để mặc cho mở toang hoang.
Nhưng nếu như nhìn vào sâu trong trấn nhỏ, đa số kiến trúc đều lành lặng không bị tổn hại gì.
Xem ra nguy hiểm chủ yếu là đến từ trên quốc lộ.
Cố Thanh Sơn không chờ đợi nữa.
Thể lực của hắn đã đến cực hạn, dù có cẩn thận nữa, cũng phải tìm một chỗ ẩn trốn ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống.
Hắn đi về phía thị trấn nhỏ, đứng lại trước toà nhà bị phá huỷ đầu tiên.
Quan sát một hồi, hắn không chút do dự đi vào tòa kiến trúc này.
Đây là toà nhà gần với đường quốc lộ nhất, tất cả cửa sổ đều bị hư hại, bên trong một mảnh bừa bãi, mấy cái kệ hàng trống trơn rơi xuống sàn, trừ cái này ra thì không còn gì khác.
Xem ra trước khi xảy ra trận chiến, đây là một cái siêu thị.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, trong lòng lại buông lỏng hơn.
Ở đây chẳng có lấy một món đồ hữu dụng.
Nhìn từ mặt khác, điều này cũng chứng minh siêu thị đã từng bị vơ vét rất nhiều lần.
Cho nên trên nguyên tắc nơi này an toàn.
Trong phòng không có ánh mặt trời, cuối cùng Cố Thanh Sơn đã có chút sức sống.
Nhân lúc trong người trào lên tia sức mạnh cuối cùng, Cố Thanh Sơn đi thẳng đến chỗ sâu trong toà nhà, đẩy một cánh cửa rách tả tơi ra, tiếp tục đi vào phía trong.
Phía sau là kho hàng và gian vận chuyển của siêu thị.
Giống vậy, nơi này cũng từng bị người ta lấy đi rất nhiều thứ, một chút thức ăn nước uống cũng không còn lại.
Trên mặt đất, một vỏ chai rượu phủ đầy bụi bặm, xem ra đã bị vứt ở đây nhiều ngày.
Trừ cái này ra, còn lại một ít giấy bao bỏ đi để bọc đồ.
