Nhưng chủ nhân cũ của chiếc khăn này không hiểu làm sao lại có thể vòng được một cái vòng khăn chặt đến như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến thế, mãi cho tới khi Yuuya tháo được nó, người cho hắn chiếc khăn này cũng đã đi mất rồi. Không chỉ anh, ngay cả người bên Nhật Bản và Canada cũng đã đi xa.
Arashi quay đầu lại vẫy tay với Yuuya, sau đó nhìn thấy trên cổ hắn có thêm một chiếc khăn choàng nữa, Yuuya đang liều mạng tháo khăn tại chỗ. Hắn vất vả mãi mới tháo khăn xong xuôi, đám đông cũng đã đi gần tới sảnh trong rồi.
“Khăn choàng ở đâu ra đấy?” Mãi cho đến khi Yuuya chạy đến gần mọi người, Arashi mới cầm một góc khăn choàng rồi hỏi hắn.
Yuuya cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể đáp: “Có người thấy tôi lạnh nên cho tôi.”
Arashi nhíu nhíu mày, cười bảo: “Cái này không hợp với anh, anh xài của tôi đi.”
“Không, tôi lười đổi.” Yuuya dứt khoát choàng khăn, dù sao chủ nhân cái khăn nọ đã sớm biến mất tăm rồi.
Lần này, hành trình của họ chỉ có ba ngày, ngày thứ nhất là một buổi gặp gỡ toàn thể các nhân viên, bao gồm hội nghị khai mạc, tham quan chi nhánh, tiện giới thiệu một chút về chi nhánh bên này; ngày thứ hai có sắp xếp giao lưu công việc theo cấp bậc, nội dung cụ thể ra sao thì tùy họ định ra; công việc của ngày thứ hai có thể kéo dài đến ngày thứ ba.
“Có hơi bị chán.” Arashi đọc hết tờ giấy lịch trình bên Nhật phát cho mình, sau đó mới nói như vậy.
Yuuya cũng đọc xong rồi, bèn hỏi ngược lại y: “Vậy cậu qua đây làm gì?”
“Để né mấy ngày làm việc chứ gì.” Arashi đáp, nhanh chuẩn chỉnh.
Yuuya đặt tờ giấy nọ lên mặt bàn, tốt bụng nhắc nhở: “Arashi, tuy cậu không cần đi làm nhưng lại phải đối phó với mấy người cùng mấy thứ cực kì phiền phức đấy.”
“Thật ra tôi chả biết đáp câu này làm sao.” Arashi đeo gọng kính vào một lần nữa, nhìn Yuuya, “Yuuya, sao vậy?”
“Tốt hơn tôi nhiều rồi.” Yuuya xoay người mở cửa, “Đi thôi.”
Lúc dự hội nghị, ghế ngồi của mấy người họ đều được đề tên riêng. Yuuya và Arashi ngồi ở hàng thứ hai. Hàng thứ nhất là ghế của mấy nhân viên phụ trách các công tác hành chính, tuy họ không vào mộng nhưng lại phụ trách sắp xếp toàn bộ các nhiệm vụ có liên quan tới mộng cảnh, là cốt lõi của cả một hệ thống.
Sát bên Yuuya là vị trí của một người bên Canada. Thế nhưng, cái ghế này vẫn bị bỏ trống từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, tên trên ghế thế mà lại rất đặc biệt, là hai chữ tiếng Trung ghép lại: Trì Thác.
Bên cạnh cái ghế này là một người tên Ryan. Anh ta có một mái tóc vàng sáng màu, được cắt rất gọn gàng điển trai. Vì hội nghị có hơi buồn tẻ cộng với cả hội chứng để ý ngoại hình, Ryan vẫn luôn nghịch tóc mình, khiến phần tóc mái của anh ta trông có hơi lộn xộn.
Hẳn là do thấy Yuuya tò mò bảng tên của người ngồi kế mình, Ryan ngồi cách một ghế bèn nói với Yuuya: “Người này hôm nay bận bịu xíu, không tới được.”
Còn lí do vì sao anh vốn là một thành viên bên Canada mà lại có tên tiếng Trung, Ryan giải thích, đó là do Trì Thác là con lai, anh sinh ra ở Trung Quốc, được đặt tên theo ba mình, đương nhiên anh cũng có tên tiếng Anh là Logan, nhưng thường thì anh hay dùng tên tiếng Trung của mình hơn.
Những người ngồi từ bên phải của Arashi cho tới bên trái Ryan đều thuộc bậc thứ ba. Ngoại trừ Trì Thác, ba người bọn họ đều ăn ý không hề nhắc tới mấy chủ đề liên quan tới công việc, vẫn luôn lễ phép trò chuyện cùng nhau, trông rất hòa thuận vui vẻ.
Đương nhiên, lúc này mà có người dám bật ra câu hỏi “Anh cấp tông đồ hả?”, cả một hội trường này sẽ căng đét đèn đẹt cho xem.
Tiếp theo là chương trình tham quan chi nhánh, mấy chi nhánh trong nghề họ căn bản không khác nhau là bao, khu chữa bệnh, khu hành chính, khu hậu cần, khu nghiên cứu khoa học vân vân. Nhưng kí túc xá bên Canada trông tốt hơn bên Nhật một chút, ít ra còn nằm gọn trong chi nhánh. Kí túc xá của Nhật Bản được xếp riêng, mỗi lần tan làm, họ phải cuốc bộ mười phút mới về được tới chỗ trọ.
Sau khi ngày thứ nhất kết thúc, những người cấp thấp đã thỏa sức tưởng tượng đến tình cảnh trao đổi giao lưu trong mộng vào hôm sau, nhưng những tên cấp cao lại cảm thấy như có một áp lực vô hình đang đè lên đầu mình, mỗi người trong số họ đều đang suy nghĩ nên sắp xếp công việc như thế nào để thăm dò thực lực của người khác.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh có đứng im thin thít thì người ta cũng chả làm được gì anh đâu mà.” Arashi nằm xuống chuẩn bị ngủ. Từ xưa đến nay, y rất giỏi xử lí mấy chuyện như vậy.
Yuuya cũng nằm trên giường, nhìn trần nhà, sau đó mới hỏi Arashi giường bên, “Có thể đứng im được đấy, nhưng viết báo cáo sao bây giờ? Chúng tôi đã đứng nhìn nhau để giao lưu tìm hiểu thực lực trong hòa bình?”
“Vậy thì chọn đại một cái mộng cảnh trục xuất rồi choảng nhau là xong.” Arashi đã nhắm mắt lại.
Cái vụ này không được, năng lực từ mộng cảnh của Yuuya và Arashi đều mang tính sát thương khá cao, đánh nhau là tới công chuyện. Hắn có gặp qua Ryan rồi, người này không giống như loại người thích dò xét người khác, còn cái anh Trì Thác kia thì hắn chưa gặp mặt, chả biết người ta tính cách ra sao.
Yuuya nhìn chằm chằm trần nhà, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Đêm đã về khuya, cửa kí túc xá được một người khác mở ra. Ryan ngồi trên giường, trông thấy ông bạn cùng phòng bước vào, bèn thảy một chai nước cho anh, tiện thể hỏi: “Sao rồi?”
Người vào phòng tiếp được chai nước rồi trực tiếp đặt nó lên bàn. Anh nhìn Ryan, hơi uể oải: “Ngày mai bàn sau, tôi hơi mệt.”
Gần đây, mẹ của Trì Thác sắp phải vào trong một mộng cảnh bậc thứ nhất. Thế nhưng Trì Thác trông lại uể oải như thế này, hẳn là việc trò chuyện cũng không mấy suông sẻ.
Lần này, Ryan cũng không chỉnh tóc mình lại. Tóc của anh ta ung dung xõa tung dưới tai, phản chiếu màu sắc lộng lẫy dưới ánh đèn. Lần này quay về, anh ta thấy Trì Thác trông cứ thiếu thiếu thế nào, bèn chú ý quan sát một hồi mới phát hiện được: “Khăn choàng của cậu đâu rồi?”
Nghe hỏi, Trì Thác mới nhớ hình như hôm qua lúc đi nghe điện thoại, mình có bắt gặp một thành viên bên Nhật nom rất đáng thương, vậy nên anh đã mủi lòng tặng khăn choàng cho người ta mất rồi. Anh thuận miệng đáp: “Đem tặng.” Sau đó, anh vào nhà tắm, mở vòi sen.
Trước khi Trì Thác vào phòng tắm, Ryan nhắc anh: “Ngày mai cậu tính đối phó với mấy thành viên cấp cao của Nhật thế nào đấy, có một người trong đó mà tới tôi cũng cảm thấy khó lòng xử lí.”
Trì Thác ừ một tiếng, biến mất trong phòng. Tới lúc anh ra khỏi phòng tắm, Ryan vẫn còn chưa ngủ.
“Cậu nghĩ được cái gì chưa?” Ryan hỏi.
Trì Thác vừa lau tóc vừa đáp lời anh ta: “Tổng cộng bốn người đúng không, thử coi mình cụ hiện được một bộ bài Tây hay không, đánh bài hai ngày là được.”
Vừa nghe xong, Ryan trực tiếp nằm xuống, đắp chăn lại. Anh ta nhắm mắt, đáp: “Chú em đỉnh vãi.”
