“Cô ấy là nhân viên mới của công ty.” Đặng Tùng lập tức giới thiệu.
An Kiều cười lạnh một tiếng: “May mà hôm nay tôi từ chức, đỡ phải ngứa mắt.”
Dứt lời cô ấy đi ra ngoài luôn.
Tôi cũng đi ra theo, ngay tức khắc đuổi theo An Kiều hỏi: “Sao cô lại từ chức?”
“Chuyện này không liên quan đến cô.”
An Kiều hoàn toàn không có ý định trả lời.
Nhưng tôi biết chuyện này có liên quan đến Lương Khanh Vũ.
Tôi cũng không muốn làm người ta ghét mình nên chỉ nói: “Sau này tôi sẽ không đi tìm Lương Khanh Vũ nữa đâu, anh ấy rất tốt, tôi không xứng với anh ấy.”
Sau đó tôi quay người bỏ đi.
Lúc nói chuyện, tôi nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt An Kiều có hơi bất ngờ.
Dù trước giờ thái độ của cô ấy với tôi luôn không tốt, nhưng tôi thấy An Kiều hợp với Lương Khanh Vũ hơn mình nhiều.
Tôi bước vào công ty thiết kế Vũ Phong với thân phận là một nhân viên mới, bộ phận thiết kế dường như đã có sự thay đổi lớn. Trừ một nhà thiết kế cấp cao tên là Trịnh Thảo ra, tất cả các đồng nghiệp khác đều không biết thân phận của tôi, nên làm việc với nhau cũng khá thoải mái.
Có lẽ là trùng hợp.
Ngày thứ ba đến Vũ Phong, tôi đã nhận được điện thoại của Lương Khanh Vũ
Trong điện thoại, anh ấy nói với tôi là sức khỏe của mẹ anh không tốt. Vì thế anh quyết định không về Vĩnh An nữa, mà sẽ mở một công ty thiết kế nhỏ ở quê nhà.
“Anh rất có tài, em tin là nhất định anh sẽ làm tốt.” Tôi nói.
Trừ những lời này ra, tôi cũng không biết phải nói thêm gì nữa.
Vụ bỏ trốn kích động của tôi và anh ấy lần trước rõ ràng còn chưa được mấy hôm, mà dường như đã trở thành dĩ vãng đời trước rồi.
Tôi của bây giờ đã trở thành tình nhân bí mật của Lý Hào Kiệt.
Cuộc sống tưởng chừng như bắt đầu lại từ đầu, nhưng thật ra con đường phía trước vẫn tăm tối vô cùng.
Đến một chút ánh sáng của tương lai tôi cũng không trông thấy.
Nhưng ngoài mặt Lý Hào Kiệt vẫn làm rất tốt.
Ngày sinh nhật tôi hai tuần sau, hôm đó tôi đi làm, anh theo lời đợi tôi ở đầu đường dưới công ty.
Sau khi lên xe, anh dẫn tôi đi thay đồ và trang điểm, đến chạng vạng tối anh mới đưa tôi tới một nhà hàng cao cấp.
Lúc nhân viên phục vụ mở cửa cho chúng tôi, tôi đứng ở cửa nhìn thấy trong nhà hàng rộng lớn chỉ bày đúng một chiếc bàn, bên trên đặt một ngọn nến nho nhỏ…
Lý Hào Kiệt rất ga lăng làm một động tác mời bên cạnh tôi.
Thật ra trong lòng tôi lúc này có hơi khủng hoảng.
Tôi sợ loại không gian đen tối như thế.
Tôi nhìn ngọn đèn lung lay sắp đổ đó, dường như một giây nữa là nó sẽ tắt dụi.
“Đừng sợ.”
Một bàn tay của Lý Hào Kiệt giữ lấy tôi.
Sau khi cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến, bàn tay vốn đang run rẩy của tôi dường như đã bình thường lại.
Tôi lấy dũng khí rảo bước vào trong nhà hàng.
Giây phút tôi tiến vào trong đó, bên trong sáng lên vô số các ngọn đèn, tấm màn lớn che cửa sổ cạnh bên cũng được vén hết lên.
Bên ngoài cửa sổ là khu phố trung tâm thương mại nổi tiếng nhất của Vĩnh An, màn hình led trên các toàn nhà cao tầng đều bật sáng.
Lúc tôi nhìn qua đó chỉ thấy trên tất cả các tòa nhà cao tầng đang chạy mấy chữ ‘Chúc Duyên Khanh sinh nhật vui vẻ’.
Cùng lúc đó, trên từng sân khấu nhỏ trong nhà hàng, một ban nhạc bắt đầu hòa tấu.
Một nữ phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy đến, phía trên của chiếc xe đẩy đặt một chiếc bánh ga tô ba tầng.
Mặt ngoài của bánh ga tô là hình công chúa Belle trong phim hoạt hình Disney.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Lý Hào Kiệt kéo lấy tay tôi, rồi dắt tôi đến bên chiếc bàn duy nhất ấy, sau đó anh còn kéo ghế cho tôi.
Tôi ngồi xuống.
Tiếp theo lại có một người phục vụ đẩy một chiếc xe nữa ra.
Tôi nhìn thấy bên trên đặt một chiếc hộp nhung tơ.
Từ kiểu dáng đó, tôi dám chắc bên trong hộp kia đựng đồ trang sức.
Lúc tôi nhìn thấy nó, Lý Hào Kiệt đã đi qua mở chiếc hộp ra.
Một sợi dây chuyền lẳng lặng nằm bên trong.
Mặt dây chuyền là một viên đá quý hình trái tim màu hồng cực lớn, tôi không biết là gì, nhưng nhìn có vẻ rất lấp lánh, rất đẹp.
“Đây là sợi dây chuyền kim cương hồng, tuần trước anh đã đặc biệt bay sang Pháp đấu giá về tặng cho em.” Lý Hào Kiệt nói rồi lấy chiếc vòng ra hỏi: “Có thích không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Viên kim cương màu hồng lớn thế này có lẽ là rất đắt, tôi không nhịn được nói một câu: “Thật ra anh không cần tặng em quà đắt tiền như vậy, em cũng không hiểu giá trị của nó.”
Lý Hào Kiệt không trả lời câu nói của tôi, anh chỉ lấy chiếc vòng ra: “Nào, anh đeo lên cho em nhé.”
Anh nói rồi đi đến phía sau tôi.
Anh vừa định đeo lên cho tôi thì nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hình như là tiếng giày cao gót nện lên mặt sàn.