– Huyền Xương huynh chẳng lẽ muốn trói chú cháu hai người bọn ta lên Yến Kinh? Hắc hắc, ta nói rồi, Huyền Xương huynh nếu thật muốn làm việc đại nghĩa này, Vô Nhai tuyệt không oán trách.
– Vô Nhai huynh sao lại nói như vậy.
Hàn Huyền Xương thở dài:
– Chẳng qua là Vô Nhai huynh hôm nay vừa mới tới, rượu nhạt chưa uống một chén lại rời khỏi. Đây thật không phải đạo đãi khách của Hàn gia, kính xin Vô Nhai huynh nể mặt cho, lưu lại uống chén rượu nhạt, ở lại chỗ này nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy trở về.
Diệp Vô Nhai nói một cách dứt khoát, lòng đầy oán hận:
– Bằng hữu đã phân, cần gì phải nhiều lời!
Diệp Vô Nhai trầm ngâm, xoay đầu lại nhìn Hàn Mạc nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
– Huyền Xương huynh, lệnh lang không những không phải khuyển tử, ngược lại ta thấy lại là một hổ tử dũng mãnh. Huyền Xương huynh vì cầu trung nghĩa, không muốn cùng Diệp gia ta kết minh, Diệp gia tự nhiên sẽ không trách tội. Chỉ mong Hàn gia xem lại quan hệ mấy đời của hai nhà, nếu có ngày đó thì không nên can dự vào.
Không nói thêm lời nào, hắn dẫn Diệp Canh nhanh chóng biến mất ở cuối con đường đầy đá xanh.
Hàn Huyền Xương nhìn chú cháu Diệp gia đi xa, trong mắt đầy vẻ phức tạp, không biết là vui hay buồn.
…
Bên cạnh Xuân Trì (hồ nước), một đạo nhân ảnh chậm rãi bước ra từ trong khu rừng, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt âm trầm đi vào trong đình. Người này chính là Đại tông chủ của Hàn gia, Hàn Chính Kiền.
Hàn Huyền Xương cùng Hàn Mạc vội vàng hành lễ. Đại tông chủ khoát tay áo, rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá.
– Đại bá, Hàn gia chúng ta đã trở mặt với Diệp gia!
Hàn Huyền Xương thở dài, chuyển ánh mắt đến Hàn Mạc đang một mực cung kính đứng bên cạnh, trầm giọng nói:
– Trẻ con nhí nhố, nhất định con sẽ dùng gia pháp trị tội!
Đại tông chủ khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên, nói:
– Mạc nhi làm như vậy cũng chưa hẳn đã là một chuyện xấu.
Hàn Huyền Xương cau mày nói:
– Đại bá, sao người lại nói như vậy?
Đại tông chủ đưa mắt nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
– Mạc nhi, ngươi thẳng thắng buộc tội Diệp Vô Nhai như vậy, ắt không phải vì đầu óc hồ đồ thiếu suy nghĩ. Nói nguyên do cho ta nghe nào.
Hàn Mạc tiến lên phía trước, cung kính thi lễ rồi nghiêm nghị trả lời:
– Đại gia gia, vì cứu Hàn gia thì chỉ có thể làm như vậy!
– Sao?
Đại tông chủ chớp mắt, hỏi lại:
– Ngươi vì cứu Hàn gia? Ngươi đắc tội với Diệp gia mà nói cứu Hàn gia sao? Đây chỉ là gây thêm thù oán cho Hàn gia a!
– Đương đoạn bất đoạn phản thụ kỳ loạn! ( Nên chặt phải chặt, nếu không ắt gây phản loạn!)
Hàn Mạc kiên định nói.
Đại tông chủ vươn tay cầm lấy cánh tay của Hàn Mạc, kéo xuống ngồi ở bên cạnh mình rồi mỉm cười nói:
– Nói cho ta nghe, như thế nào mới là nên chặt phải chặt, nếu không ắt gây phản loạn.
– Đại gia gia, Diệp gia lần này đến Hàn gia ta. Mặc dù Hàn gia ta gia luôn giữ bí mật, nhưng không thể phủ nhận là tin tức kia đã âm thầm bị tiết lộ.
Hàn Mạc chớp mắt nói tiếp:
– Có lẽ không bao lâu nữa. Yến Kinh cùng với các thế gia khác sẽ biết Diệp gia đã tiếp xúc với Hàn gia.
Đại tông chủ gật đầu nói:
– Giấy không thể gói được lửa, chuyện bí mật cách mấy cũng sẽ bị lộ ra. Huống chi Diệp gia hôm nay lại là đối tượng trọng điểm mà triều đình đang giám thị, còn Hàn gia ta cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Nếu hai nhà chúng ta có tiếp xúc, việc có nhỏ đi chăng nữa cũng sẽ bị người ta biết.
Nói xong hắn giơ tay lên ra dấu với Hàn Huyền Xương bảo:
– Huyền Xương, ngươi cũng ngồi xuống đi.
Hàn Huyền Xương trước thi lễ, sau ngồi xuống ở một bên, lấy bộ trà cụ ra rồi rót trà cho Đại tông chủ.
– Chuyện này một khi truyền ra ngoài, bất kể có chứng cớ hay không, người ngoài cũng sẽ hoài nghi Hàn gia chúng ta có liên hệ (không thể là tranh chấp/gút mắt vì nếu như vậy thì cần gì người khác phải nghi ngờ) với Diệp gia, nếu cứ như vậy thì đối với Hàn gia chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
– Chỉ có gây ra một “tiếng động”, mà phải là “tiếng động” lớn mới có thể hóa giải sự hoài nghi của người ngoài. Tôn nhi lớn tiếng mắng Diệp Vô Nhai, chuyện này nếu truyền xa, không những sẽ không tổn hại mà còn mang lại lợi ích cho Hàn gia ta, ngược lại sẽ vạch rõ ranh giới giữa Hàn gia ta và Diệp gia, để cho người ngoài biết Hàn gia ta tuyệt đối sẽ không có liên quan gì với Diệp gia. Chuyện này đối với Hàn gia chúng ta không có gì xấu.
Đại tông chủ nhìn Hàn Huyền Xương, rồi sau đó khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng, nói:
– Làm rất tốt! Việc ngươi mắng Diệp Vô Nhai, khi người ngoài nhìn vào tự nhiên sẽ hiểu được lập trường của Hàn gia ta. Nhưng mà như vậy sẽ đắc tội với Diệp gia, đồng thời đắc tội với Ngô gia, việc này đối với Hàn gia chúng ta không phải là chuyện tốt.
– Mặc dù không phải là chuyện tốt gì nhưng tuyệt đối không phải là chuyện xấu!
Hàn Mạc giống như có kinh nghiệm lõi đời của một người lớn. Hắn hiểu được đây là đại sự của Hàn gia, ở trước mặt thân nhân của mình thì không cần thiết phải giả bộ ngây thơ thuần khiết, mà phải đánh vào điểm quan trọng mới là mấu chốt:
– Cho tới nay, chúng ta biết thế lực hai nhà Diệp, Ngô rất lớn mạnh, bất kỳ một trong hai gia tộc đều có thế lực vượt hẳn Hàn gia chúng ta. Điều này làm người ta cho là Hàn gia chúng ta không thể đắc tội với bọn họ, nếu không sẽ bọn họ sẽ trả thù. Lấy thế lực của bọn họ mà nói, muốn đối phó Hàn gia chúng ta không phải là một chuyện khó khăn gì. Thật ra thì cái ý nghĩ đó không hẳn là sai vì nếu như Đông Hải Quận chúng ta lân cận Bột Hải châu quận, quả thật không dễ dàng gì đắc tội với bọn họ. Bởi vì như vậy, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể dùng võ lực với chúng ta. Hơn nữa một khi bọn họ ra tay, triều đình cùng cái thế gia khác chỉ ngồi xem tranh chấp, sẽ không nhúng tay vào vì có quá nhiều người hy vọng Hàn gia chúng ta biến mất khỏi bản đồ của Yến quốc.
– Vậy ý của ngươi nói là chúng ta không ở gần châu quận Bột Hải(vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông-TQ), bọn họ sẽ không ra tay sao?
Đại tông chủ nhìn Hàn Mạc đầy hứng thú, hỏi.
Hàn Mạc khẳng định, gật đầu nói:
– Sẽ không! Hôm nay châu quận Bột Hải lẫn Đông Hải Quận cùng Hội Kê quận là vị trí hiểm yếu của Yến quốc. Hai nhà Diệp, Ngô muốn ra tay với Hàn gia chúng ta thì phải đi ngang Hội kê quận, tức là đi ngang qua địa bàn của Tiêu gia lẫn Tô gia. Con không cho là Tiêu gia cùng Tô gia sẽ đem địa bàn cho hai nhà Diệp, Ngô mượn đường tiến quân. Cho dù hai nhà bọn họ thật muốn thấy Diệp, Ngô hai nhà tiêu diệt Hàn gia ta, và để cho quân đội của Diệp Ngô hai nhà đi ngang qua, Diệp Ngô hai nhà cũng không dám đi. Bọn họ hiểu được một khi đi qua Hội Kê quận để tấn công vào Đông Hải quận ta, với Tiêu gia cùng Tô gia là hai đầu sói. Đến lúc đó, Tiêu Tô hai nhà trở mặt từ phía sau cắn bọn họ một cái, rồi cùng Hàn gia ta trước sau giáp công, quân đội Diệp Ngô hai nhà chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn. Cho nên Diệp Ngô hai nhà tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Mắt Hàn Huyền Xương sáng rực lên, còn Đại tông chủ thì gật đầu lia lịa, trên khuôn mặt nhăn nheo khó lắm mới nở một nụ cười, hòa nhã nói:
– Nói không sai. Bất quá hai nhà Diệp, Ngô sẽ không tấn công Đông Hải Quận thì cũng không nói lên thế lực của bọn họ ở Yến kinh sẽ không chèn ép Hàn gia chúng ta. Lúc đó Đại bá của ngươi phải đối mặt với quỷ kế của bọn họ rồi.
Hàn Mạc cười hì một tiếng rồi nói:
– Điều này lại càng không cần phải lo lắng ạ!
– Vì sao?
Hàn Huyền Xương không nhịn được nên mới hỏi:
– Thế lực của hai nhà Diệp, Ngô trong triều không phải yếu.
Hàn Mạc giải thích:
– Đại gia gia, phụ thân! Diệp, Ngô hai nhà không chút kiêng kỵ đã lộ ra ý muốn làm phản, trong nội tâm của Vương tộc cùng các thế gia khác thật sự chán ghét bọn họ. Không sai, vì hai nhà Diệp Ngô ở Yến Kinh vẫn có thế lực, nhưng hai năm qua đã bị tước đi không ít, đã không thể so sánh được với thế lực mạnh mẽ của Hàn gia chúng ta trong triều. Chuyện khẩn yếu nhất là Xương Đức Hầu lần trước đã đến Đông Hải Quận, đã để lộ ra dấu hiệu đề bạt Hàn gia chúng ta, hơn nữa sau đó còn có người của Hàn gia đi trước tới Yến Kinh làm quan, ít nhất cho thấy Vương tộc muốn mượn sức của Hàn gia chúng ta. Chúng ta lần này trở mặt với Diệp gia, Vương tộc sẽ càng cao hứng, ở trong triều sẽ nâng đỡ Hàn gia hơn. Có Vương tộc nâng đỡ, ở trong triều hai nhà Diệp, Ngô cơ hồ không có hy vọng thắng Hàn gia ta, cho nên về phía Yến Kinh, chúng ta không cần e ngại Diệp gia. Quân đội bọn họ không dám kéo tới đây đánh, còn trong triều thì chúng ta có Vương tộc giúp đỡ, bọn họ sẽ đấu không lại, như vậy Hàn gia chúng ta có lý do gì phải e ngại bọn họ?
Thần sắc Hàn Huyền Xương trên mặt lộ vẻ kích động, không ngờ tới con trai của mình lại có kiến giải sâu sắc như vậy, nên vẻ mặt mừng rỡ, gật đầu lia lịa nói:
– Không sai, không sai. Mạc nhi, ngươi nói rất có đạo lý.
– Mạc nhi, ngươi cho là chúng ta quan hệ tốt với Vương tộc thì đối với chúng ta mới có lợi?
Đại tông chủ cười hỏi.
– Đúng vậy. Vương tộc đang yếu dần đi, tuy nhiên hiện nay vẫn là Yến quốc chánh thống, vì không có đủ thực lực lẫn chuẩn bị nên ai cũng không dám đối lập với Vương tộc. Chúng ta kết hợp với Vương tộc chính là kết hợp với chánh thống. Vương tộc cần chúng ta ủng hộ, duy trì quyền lực của bọn họ trong khi Hàn gia chúng ta ..cần mượn Vương tộc để phát triển thế lực!
Hàn Mạc kết luận.
– Vì sao chúng ta nên cùng với triều đình liên thủ, mà không cùng với liên thủ với hai nhà Diệp, Ngô?
Đại tông chủ tiếp tục hỏi.
Hàn Mạc ha hả cười đáp:
– Diệp, Ngô vỏn vẹn chỉ là một góc nhỏ, nếu lấy một góc để đối với một nước thì cơ hội sẽ bằng con số không. Hơn nữa, nếu cùng Diệp – Ngô liên thủ để rồi một khi thành công, hai nhà Diệp – Ngô tuyệt sẽ không để cho chúng ta có thời gian nghỉ ngơi, sẽ lập tức quay đầu cắn chúng ta. Nhưng nếu triều đình thắng thì sẽ khác, chúng ta sẽ có một thời gian nghỉ ngơi.
Đại tông chủ thở dài một hơi, đưa tay sờ đầu Hàn Mạc rồi quay đầu lại hỏi:
– Huyền Xương, những thứ này là do ngươi dạy Mạc nhi?
– Thưa, không phải!
Hàn Huyền Xương lắc đầu trả lời:
– Những thứ hắn nói ra, con chưa hề nghĩ tới.
Đại tông chủ vui mừng đứng dậy, thở dài rồi nói:
– Nói như vậy ông trời vẫn che chở Hàn gia ta. Ít ra đệ tử Hàn gia chúng ta đều có trí tuệ lẫn đảm phách.
Hắn ngẩng đẩu nhìn lên trời, có vẻ trầm ngâm rồi chậm rãi nói tiếp:
– Huyền Xương, phái người lan truyền chuyện Mạc Nhi mắng chửi Diệp Vô Nhai, ta hy vọng người của Yến Kinh nhanh chóng biết được chuyện này!
– Dạ!
Hàn Huyền Xương cung kính đáp.